Những giấc mơ
Đôi lúc em thức dậy sớm mai
Bàng hoàng một giấc mơ lạ lẫm,
Em trong suốt giữa suối nguồn xanh thẳm
Không dấu vết muộn phiền
Những bông quì vàng rực rỡ bình yên
Tay người níu tay người tin cậy
Này toan tính bộn bề nghi ngại
Đã hoá thành hư vô…
Đôi lúc em thèm ra phố giữa khuya
Đánh thức những hàng cây
Thắp sáng những ngọn đèn
Gõ cửa một ngôi nhà quen lắm…
Đôi lúc những tiếng reo tin nhắn
Ru đêm phất phơ buồn
Người chỉ gặp người qua những mẩu tin suông
Đôi lúc em thèm khóc trong veo như một đứa trẻ
Khóc xong thì hết buồn phiền
Khóc mà lòng không nặng trĩu
Mà thậm chí không cần lí do…
Đôi lúc em ước có một làn gió thổi qua
Những căn phòng máy tính
Những tâm hồn đóng kín
Không đọc nổi một ai
Không ai đọc nổi mình
Đôi lúc
Em muốn cuốn thốc vẻ kiểu cách của anh
Thèm nghe một lời cay độc
Và em
Đừng giấu mình sau những ngôn từ chắt lọc
Đắn đo
Đôi lúc phải băng qua những giấc mơ
không - là - mình - thường - ngày như thế
Em mới được là em!…
Lời ru đêm
Đến một lúc
Những lời yêu thương (dẫu thật lòng)
cũng không ngăn nổi mình chút buồn cười giễu cợt
Trái tim non dại quá
Dỗ dành nào cũng mềm ngoan
Em giễu cợt nhìn em
Run rẩy trước yêu thương
Mà chẳng cần biết rằng anh
Những giấc mơ đóng đinh
Mọi hạnh phúc đã nằm trong kế hoạch
(chạy trốn chính mình cũng nằm trong kế hoạch)
Ước muốn này ngăn cấm ước muốn kia!
Em giễu cợt nhìn em lừa dối giấc mơ
Không muốn hiểu những điều anh nghĩ
(Dù anh vốn lười đến nỗi
không thèm che đậy)
Em giễu cợt nhìn em
Không thể nào dừng lại
Không thể ngước nhìn lên những vòm cây
Nhiều khi đổ lỗi rằng số phận
đã dành cho mỗi người một vòng quay
Đừng tìm cách thoát ra khỏi nữa
Âm thầm chờ đêm
Lời vỗ về gõ cửa...
Buổi sáng
Buổi sáng,
Em đi về phía cánh đồng se sắt bình minh
Chiếc áo len không đủ ấm
Những luống cải rực vàng không đủ ấm
Em không đợi được chở che
Cái lạnh sâu trong lồng ngực
Những ý nghĩ chưa bao giờ có thực
Em không đợi được thứ tha
Dẫu trời đất vốn rộng lòng
đơn giản
Em không đợi được vỗ về, an ủi
- bởi chẳng ai có thể thay em gánh vác muộn phiền
Buổi sáng,
Em đi về hoang hoải gió triền đê
Tìm một chỗ ngồi yên
Không ai phán xét
Không phải gặp ai
Không điều gì chờ đợi
Bàn chân tưởng như bao giờ hết vội
Duỗi vào gió xanh
Buổi sáng,
Em đi về phía cánh đồng -
Một hạnh - phúc - không- anh …
No comments:
Post a Comment