Mỗi Khi Chiều Kéo Ánh Sáng Vào Đêm


Lâu lắm rồi điện thoại không reo

dìu dặt

anh ngồi nhìn những buổi chiều kéo dần ánh sáng vào đêm

thành những vì sao

buồn lấp lánh



Này cô quạnh

nếu không phải tình yêu xin đêm đừng rơi xuống

bài ca

này xót xa

nếu không phải tình yêu xin đừng làm hy vọng

cứ để mình anh bơi với dòng sông

với lời thì thầm

quên mất



Chắc tình yêu có thật

đã hoá thành mưa trắng một buổi chiều

một quán lá bên đường ngực ướt

em mềm biết bao nhiêu



Lâu lắm rồi điện thoại không reo và anh nhớ

những hồi chuông làm anh ngạt thở

mỗi khi chiều kéo ánh sáng vào đêm




Lê Vĩnh Tài




1 comment: