Có một miền lửa nhỏ trong mắt em


Anh muốn nói với em một điều rất dữ dội

Sau rất nhiều lầm lỗi đã đi qua

Đây không phải chuyện bông hoa bị bỏ quên trong quyển vở

Chuyện những dòng sông mùa mưa rủ nhau đi tìm cửa bể

Hay chuyện một mái tóc thề ngan ngát hương chanh

Đây là chuyện đã bỏ đi thuở anh còn trai trẻ

Đem nước mắt khóc người trong câu ví

"Em như hoa quế giữa rừng

Thơm tho ai biết, ngát lừng ai hay"

Chuyện cô gái làng Đông

Thương mẹ thương cha đi lấy chồng làng Hạ

Làng dưới làng trên cách một dòng sông

Muốn về bên mẹ mà không có đò



Bây giờ!

Dẫu anh đi muôn nơi

Trên những vùng đất khác nhau của một vòm trời

Nơi cây phong non mùa thu trùm khăn đỏ

Mùa đông hoa tuyết trắng trời

Anh vẫn thấy lòng mình bỡ ngỡ khi em nói

"Tình yêu như thể chắp thừng

Trăm chắp nghìn nối xin đừng quên nhau"



Chẳng thể quên đâu

Nhưng tất cả bây giờ đã muộn

Cây phong non gió đàn trụi lá

Mặt đất tuyết đã bồng bềnh

Những câu hát xưa lâu ngày bỏ bẵng

Mặc dòng sông mùa nắng mùa mưa



Anh lặng lẽ nhìn lên đôi bàn tay

Xem duyên số đời mình trong những ngày còn lại

May rủi giao nhau chằng chịt đường vân

Chẳng có đường nào là đường anh gặp em

Chỉ thẳng suốt một đường cô độc



Tháng chín đi qua!

Ngấp nghé mùa thu trong mắt lá

Nghe lòng mình trở lại bình yên

Anh nhìn vào đôi mắt em

Thấy bừng sáng một miền lửa nhỏ

Ở xa, rất xa nơi tận cùng trí nhớ

Thuở anh còn trai trẻ

Đem nước mắt khóc người trong câu ví

Để đến tận bây giờ những điều đơn giản thế

Hết nửa cuộc đời anh mới hiểu ra


Như Ý


No comments:

Post a Comment