Không thể nói là em không hờn dỗi
Khi anh qua ngõ nhà em như mọi khách qua đường
Không thể nói là em không hạnh phúc
Khi giữa bạn bè em có thêm anh
Nhưng ngày mai
Xin tha lỗi cho em
Ngày mai... ngày mai như bờ dòng sông lạ
biết cát trắng, đồng xanh hay vách đá?
Con thuyền trôi dằng dặc những miền quê
Có thể rồi chỉ còn là ảo giác mà thôi
Cái màu trăng đêm ấy
cả nụ cười
cả những lời đã nói
có thể chỉ còn là ký ức xa xôi
Nếu phải giã từ
nếu không thể cùng nhau
em sẽ ngang qua đời anh, như đã ngang qua
tuổi mình mười tám
dẫu qua đi mọi nắng chiều, gió sớm
năm tháng vẫn làm thành tuổi cuộc đời ta
Tuyết Nga
No comments:
Post a Comment