Cô Đơn

Ta lại về nơi không ai chờ đợi
Chỉ nỗi buồn tựa cửa thờ ơ
Hoa giấy rơi thảng thốt trước nhà
Những mảnh trời vừa nguội

Chiều buông
Bóng ta đổ về ta nhức nhối
Bụi đường tóc rối
Lược cũng hững hờ

Ta về nhen lại những ước mơ
Ngùn ngụt cùng hoa giấy nở

Giữa những cánh hoa những tàn tro
Ta nhặt được nỗi cô đơn
Còn ấm lửa...

Nguyễn Bảo Chân

No comments:

Post a Comment