Đêm trống trải giấc ngủ không đến
tỉnh táo như ly cà phê không bao giờ uống
kéo lê thời gian, kéo lê nỗi buồn
Để đến với bình minh tôi hằng bước qua đêm tối
ngọn đèn sáng không hồn
tắt đi không cần thắp lại
còn thứ ám ảnh gì
âm ỉ mãi
khiến tôi ngày càng dửng dưng tôi
Đến một lúc
mặc kệ ly cà phê
mặc kệ nỗi buồn ám ảnh
mặc kệ màn đêm
mặc kệ nắng
tôi cứ ngủ...
Là khi tôi vắng tôi rồi...
Phạm Thị Ngọc Liên
No comments:
Post a Comment