CỎ, CHIM SẺ VÀ CHÂU CHẤU




1.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong về ngồi dưới cội cây xưa
Em có nhắn điều gì theo lá rụng
Ký ức nào khẽ động vai tôi

Dáng ai như tôi đi qua cánh đồng
Thu nhặt lại mình trên ngọn gió
Giống như con chim sẻ nọ
Thu về từng cọng vàng khô

2.
Có nhiều khi tôi quá buồn
Tôi ước mong chung quanh chỗ tôi ngồi
Mọc lên thật nhiều cây cỏ
Cây xấu xí đau gì mà rủ lá
Tôi gập người trên bóng tôi

Không nghe tiếng ai nói cười
Tôi còn ngồi chi đây một mình
Cắn móng tay từng ký ức mong manh
Giống như con châu chấu nọ
Gặm hoài lá cỏ xanh.



CÁNH BUỒM

Đôi khi trước biển tôi thấy

Lũ cá bơi mải miết như tìm ai

mặc kệ sóng cả

mặc kệ đại dương mênh mông như gào thét

trước mặt sau lưng bẫy rập chập chờn

bật cười nhìn lại mình

hành trình cả đời như thế

mải miết bơi

tìm một cánh buồm…

Phạm Thị Ngọc Liên

Đêm vắng

Đêm trống trải giấc ngủ không đến

tỉnh táo như ly cà phê không bao giờ uống

kéo lê thời gian, kéo lê nỗi buồn

Để đến với bình minh tôi hằng bước qua đêm tối

ngọn đèn sáng không hồn

tắt đi không cần thắp lại

còn thứ ám ảnh gì

âm ỉ mãi

khiến tôi ngày càng dửng dưng tôi

Đến một lúc

mặc kệ ly cà phê

mặc kệ nỗi buồn ám ảnh

mặc kệ màn đêm

mặc kệ nắng

tôi cứ ngủ...

Là khi tôi vắng tôi rồi...

Phạm Thị Ngọc Liên

Nỗi buồn của chiếc bóng


Nhiều khi nỗi buồn tôi như sợi len dài


quấn xiết vào trái tim hỗn loạn


tôi muốn kêu lên mà quá ngạt


trước mù mịt tình yêu


 


Nhiều khi nỗi buồn tôi xanh biếc như rêu


cứ nảy nở tràn lan dưới vực sâu tâm thức


nơi tôi như kẻ mù loà tự dẫn mình đi bằng cảm giác


mà không biết mình sai


 


Nhiều khi nỗi buồn tôi như chiếc bóng in dài


Trên con đường lầy lội


Nơi mặt trời mỗi ngày một lạnh nhạt


Và cơn mưa đi qua để lại một vũng bùn


 


Mỗi ngày tôi gặm nhấm nỗi buồn của mình


Như con chuột con dũi mình vào quả núi


Đào một chiếc hang


Tôi đi trên chiếc bóng của tôi


sợi len của tôi


và đám rêu xanh kia đỡ tôi ngã xuống


bằng nụ cười của kẻ mù loà


 


Sẽ có một ngày tôi biết


Trái tim  tôi sẽ ngưng đập


cảm giác tôi sẽ không còn


chiếc bóng tôi biến mất


và nỗi buồn tôi như đại dương kia


không còn bờ bến


sẽ tan thành hư vô...


 


Phạm Thị Ngọc Liên


SUY NGHĨ

Một ngày trong giấc ngủ bật cười

thấy mình xanh như chiếc lá

cứ vươn mãi tới bầu trời đầy sao

Tôi vươn mãi tới anh

Lòng tràn đầy mỏi mệt

Có lẽ nào tình yêu trở thành thói quen

Chút thay đổi cùng làm tôi sợ hãi

Tôi đi qua biên giới chính mình

Như đi qua cái chết

Có lẽ nào phải suy nghĩ lại

Như một ai đó nói về giấc mơ

thật lạ

tôi chưa hề bao giờ tưởng tượng ăn năn

về cái gọi là sự thật

tôi chưa bao giờ hối tiếc giày vò

về cái gọi là hư ảo

có lẽ nào phải suy nghĩ lại những gì mình chưa kịp làm

ngay cả giấc mơ cũng thành có lỗi

Tôi đi mải miết dù rã rời mệt mỏi

những hành trình thói quen

hãy cho tôi xanh biếc với bầu trời đầy sao

đừng ai gọi tôi ngoảnh lại…

Phạm Thị Ngọc Liên

Email cuối cùng cho N

“Ngày mai,
dù anh vẫn đứng ngoài cuộc sống của em
Nhưng tất cả đã đổi khác
Dù anh vẫn yêu em như ngày đầu
Mình cũng chẳng thuộc về nhau...”
Tôi logout khỏi một ngày mưa bão
Khi những con virus bắt đầu phát tán nỗi buồn
Chatroom chật chội không đủ chỗ để trái tim tôi nhảy múa
Đêm nay, trên webblog không còn nơi trú ngụ bình yên
Người đã login vào cuộc đời tôi
Nhẹ nhàng như một cái click chuột
Người đánh sập trái tim tôi bằng email và tin nhắn
Rồi lặng lẽ logout không để lại dấu tích
Từ đó trái tim tôi nghẽn mạch yêu thương
Online đêm
Mình tôi lạc giữa bồng bềnh không gian ảo
Tự gửi cho mình một message
Vẫn không vơi bớt nỗi buồn
Làm sao format những giận hờn, yêu thương
Đôi khi tưởng dễ dàng như quên một cái nick từng có trong friendlist
Đã send email cuối cùng
Vẫn không được chút bình yên...

Trương Trọng Nghĩa

Dỗ Mình

Hỡi bông hoa trái tim tôi đừng khóc nữa
Đôi khi bầu trời không đủ màu xanh
nắng không đủ làm em tươi tốt
tôi sẽ cho em hơi ấm của linh hồn

Hãy cứ nở như em đã nở
đừng sợ bầy sâu đang bò trên lối mòn
đừng sợ bầy ong đang vờn trên cành rộng

Tôi sẽ cho em một hạt niềm tin
để em nở như em đã nở

Hỡi bông hoa trái tim tôi đừng khóc nữa
dẫu sẽ có một ngày cả em lẫn tôi đều tan vỡ
trước sự độc ác của con người ...

Phạm Thi Ngọc Liên

BẮT CHƯỚC DÂN CA MÔNG




"Không bằng lòng thì thôi

nếu em bằng lòng

thì ta về ở với nhau một đêm"

(Lời bài hát Mông)



Nếu em yêu chồng thì thôi

Nếu không yêu chồng

Thì ta về với nhau

Một đêm hay một đời

Khi ấy em sẽ nói.



Nếu em yêu chồng thì thôi

Nếu không yêu chồng

Đêm quay nhìn song cửa

Vía trong ta tìm nhau trong ngôi sao lẻ

Giọt nước mắt gieo ngân ngấn cuối trời.



Nếu em yêu chồng thì thôi

Nếu không yêu chồng

Hãy mơ về Sapa một mùa sương gió

Dấu chân chúng mình còn ở đó

Những dấu chân hoá thạch giữa rừng già.



Nếu em yêu chồng thì thôi

Nếu không yêu chồng

Em cứ gọi tên anh trong gió

Núi sẽ chìm và mây sẽ nổi

Anh sẽ về bên em

Như tia nắng cuối cùng.



Nếu em yêu chồng thì thôi

Nếu không yêu chồng

Em hãy giấu đi những giòng nước mắt

Bao khế chua ổi chát

Lời hoá bạc vàng ngày ta gặp nhau.



Nếu em yêu chồng thì thôi

Nếu không yêu chồng

Thì đừng sợ mắt mờ tóc bạc

Em vẫn còn anh

Đứng đợi kia dù vô vọng một đời.



Nếu em yêu chồng thì thôi

Nếu không yêu chồng

Lời anh nói sẽ về bên gió lạnh

Bao dịu dàng cay đắng đêm nay



Trần Hòa Bình


Những Câu Chuyện Không Mở Đầu, Không Lời Kết

Anh ngại nói về mình quá đỗi
Ngại nhưng vì em hỏi
Cơn gió vu vơ tạt ngang nỗi nhớ
Cửa sổ phòng đêm lạnh mở
Thành phố lạ, bình yên lên rất lạ
Ký ức không tên triền miên.


Chẳng biết câu chuyện này
đã viết từ đâu
cho anh kể từ đâu.
Chẳng biết đôi chân mỏi đường dài
đã ngồi lại nơi nào
đếm bao nhiêu sỏi đá.
Đếm những người đi qua
đời nhau
Rồi hóa thành xa lạ...


Hay là từ chiếc khuy áo bạc màu
Anh cài then lên miệng cây đàn
Để theo anh suốt đời làm bạn
Suốt đời
Cầm tù trong câu hát.
Tình ơi...


Hay là từ con số hai mươi
Anh chép trong nhật ký một người
Một người có tên, cố nhiên, nhưng em đừng nên biết.
Con số ấy đã chết.


Hay là từ một ngã tư đêm hai lăm
Rẽ đời anh vào một ngõ tối tăm
Đầy gió lạnh.
Nhưng anh hiểu, những lối đi vòng quanh
Đều tìm về ngả rẽ.


Hay là thôi, cho anh kể
Từ một đêm về cuối mùa đông
Đoạn đường không
Mưa phùn gieo hạt.
Cơn say cũ ướt mèm
Một người sang hai bảy
Liêu xiêu vấp gió trời
Từng giọt từng giọt xô nhau rơi mặn chát.


Hay là...


Nhưng câu chuyện ấy biết nơi nào đoạn kết
Khi lời mở đầu anh chẳng biết từ đâu
Vụn vỡ những mảnh ghép li ti
Như những vì sao vụn vỡ trên đầu
Đêm nay sáng mãi.
Thành phố lạ chìm vào đêm sâu...

nguyen_freddie

Một mình trong chiều

Con chim sẻ đứng trên mái ngói kia
Muốn nói gì với mặt trời
Lời chim thì nhỏ
Bầu trời thì cao
Mối tình anh như mái ngói đầy rêu
Nỗi buồn đóng thành tầng
Em dẫm vào trượt ngã
Vết nhói đau đến lạ
Như lời tình ca cũ kỹ đã xanh rêu
Giá như ta là của nhau
Đơn giản như ánh nắng ngoài kia
Thời gian em không còn rỗng
Em muốn đem cho anh tiếng khóc từ đáy lòng
nước mắt đã khô
Giá như anh một lần nhìn được
Nhưng
con chim sẻ đứng trên mái nhà
Hót hoài
Chẳng có ai nghe
Chẳng có thứ thuốc trường sinh nào giữ
được tuổi trẻ của em
Chẳng như loài hoa bất tử
Cứ lóng lánh trong hoàng hôn của mình
Con chim sẻ bay đi còn để lại những dấu chân
phiền muộn
Trên mái ngói đầy rêu
Như danh thiếp một mối tình đi vắng
Em ngã trong nỗi buồn thầm lặng
Già nua
Mệt nhoài
Giá như anh một lần biết được
Em muốn như con chim sẻ kia
Bay đi
Bay đi
Dù không đến được mặt trời

--Phạm Thị Ngọc Liên--

Huệ



mãi đến mười năm anh mới nhận ra mình đã mất
ngôi nhà có khung cửa tối
và ngã tư mưa bay mù trời những chiều về muộn
em ướt như con chim sẻ lông xù
lạnh run, cuống quýt nhấn chuông gọi cửa
mãi đến mười năm tất cả những câu chuyện khôi hài ở đó
(nhiều bằng vô số mẩu vụn thuốc lá vất trên thềm)
mới thật sự hiện ra gương mặt phiền muộn
của một tình yêu muộn như ngày kịp hết
và ban mai chưa bắt đầu
mãi đến mười năm anh đi qua bao nhiêu đường phố
(Sài Gòn nhỏ bằng bàn tay)
anh mới tin đại dương có thật
đường chim bay có thật
trừ nước mắt tầm tã trên vai anh ngày ấy
không thật chút nào
phải mất đến mười năm anh mới biết
một nụ hôn dễ làm sao
mà không thể
mất đến mười năm anh mới thật sự tin rằng
ta có một tình yêu như hoa huệ
trắng tận khi
úa tàn

Muốn đan tay em vào tay anh quá

Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh..
và em...
Chúng ta
Và những người khác nữa

Vẫn mải miết đi tìm một nửa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa

Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu

Mỗi con người có riêng một nỗi đau
Một nỗi riêng tư sao chẳng thể ai chia sẻ
Dẫu có yêu người đến cồn cào như thế
Chẳng nói lên lời bởi có đến được đâu

Bởi có những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm với nhau
Vẫn loay hoay giữa bộn bề cuộc sống
Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Đi bên người như đi với hư vô

Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
Muốn đan tay em vào tay anh quá
Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?

Muốn cùng anh đi giữa những cơn mưa
Muốn cùng anh đi nhạt nhoà trong nắng
Muốn cùng anh đến một miền xa vắng
Nhưng mình vẫn là hai nửa chẳng thể nào giao nhau...

st

Điều có thực

Tôi áp hai cọng cỏ trong bàn tay
Chúng yêu nhau quấn quýt, giải bày
Tôi tách rời hai tay không níu gọi
Chúng buông nhau tàn úa rã rời

Ngẫu nhiên và khách quan là những điều có thực
Chúng tạo cho ta cuộc hội ngộ tương phùng
Nhưng chúng cũng là điều có thực
Gây tan lòng những cuộc chia ly

Cũng như xuân cứ đến lại đi
Như hạnh phúc có ai ghì lại được
Như ta đây cứ ngỡ ta là điều có thực
Cái phẩy tay của trời ta đã hoá hư vô

Lê Thị Kim

Nhớ hay quên

Tôi thường quên những điều đáng nhớ
Tôi lại hay nhớ những điều nên quên.
Tôi quên trời đã vào đông
phong phanh một tà áo mỏng
Hay quên trời đang mưa dông
một mình lang thang trên phố.
Quên cả lối về ngõ nhỏ
tiếng mưa thì thầm trong đêm.
Giọt nắng tội nghiệp bên thềm
bơ vơ tay người không hứng...
Sao tôi quên đi tất cả
mong nhớ một người - nên quên?

Lê Cẩm Hà

BÀI CA SỐ PHẬN

Có thể có những lúc giữa bạn bè náo nhiệt
Nhưng số phận luôn bắt em cô đơn
Cô đơn cả khi có anh
Cô đơn cả khi hai đứa mình hạnh phúc
Số phận vốn đa đoan khắc nghiệt
Để em tính nết thất thường
Thoáng vui rồi lại bỗng thoáng buồn
Lòng canh cánh một điều gì xa lắm
Luôn đau đớn bởi những điều dự cảm
Về quanh em vui ít buồn nhiều
Con tàu về bến đã từ lâu
Riêng em vẫn lênh đênh trên con đường vô tận
Ngoài trời mưa bụi bay
Ngày hôm nay lạnh lắm
Thành phố mờ trong mưa...
Người cũng mờ trong mưa......

Nguyễn Thị Hồng Ngát

Diêm - Gạt tàn - Thuốc lá

Diêm

Nguyễn Kim Anh

Có người ví tình yêu như vỏ với que diêm
Nhưng em không nghĩ thế
Bởi que diêm chỉ một lần sáng loé
Còn vỏ bao cháy đến trăm lần
Em không là phần sẫm nơi vỏ kia
Để làm sáng rồi đốt lịm đời những que diêm mỏng mảnh
Rơi hết lần này đến lần sau lấp lánh
Rất đa tình rồi phụ bạc như không
Nhưng em rất sẵn sàng làm chiếc que
Dám đốt cả trái tim diêm sinh bé bỏng
Cháy đến tận cùng của tấm thân trắng trẻo
Dù kiếp tàn nhưng hiểu đã được yêu
Dẫu cho anh có chạm đến bao nhiêu
Và sau mỗi cuộc tình chỉ dăm ba vết xước
Không oán hờn đâu vì em tin minh được
Chứ yêu nhiều bạc phếch có gì đâu
Nếu muốn suốt đời mãi được bên nhau
Thì câu ví kia xin người rút lại
Bởi cái ngắn ngủi khác xa cái mãi mãi
Mà tình yêu cần đi suốt cả cuộc đời

Gạt tàn

Đến một ngày thấy minh như cái gạt tàn
Để anh gạt nỗi buồn về người con gái khác
Khờ dại ôm nỗi nhớ tinh yêu chưa tan hết
Của những cuộc tinh tiếp nối đi qua ngón tay anh

Sao anh không một lần để nỗi buồn tàn trên ngón tay
Anh sẽ hiểu nỗi đau của gạt tàn thuốc lá
Em cháy lòng ru mình chỉ để
Gần anh hơn tất cả những điếu thuốc lá kia

Đến một ngày không còn đủ bao dung với đợi chờ
Em không còn tin những đốm lửa một ngày kia sẽ cháy
Sao em không là một điếu thuốc thôi
Để thấy mình được một lần tan ra trên ngón tay anh run rẩy .


Thuốc lá

Yeast

Lúc nào anh cũng mang em bên mình
Vì anh thường quá vui cũng như hay quá buồn
Anh chỉ nhớ đến em như một thói quen

Đời em càng ngắn lại
Anh càng dài niềm vui
Đời em càng ngắn lại
Anh càng sâu nỗi buồn
Anh phung phí em trong những cuộc rượu tàn

Em lặng lẽ cháy
Lặng lẽ cháy hết mình
Và lụi tàn
Trên môi anh

Cô Đơn

Ta lại về nơi không ai chờ đợi
Chỉ nỗi buồn tựa cửa thờ ơ
Hoa giấy rơi thảng thốt trước nhà
Những mảnh trời vừa nguội

Chiều buông
Bóng ta đổ về ta nhức nhối
Bụi đường tóc rối
Lược cũng hững hờ

Ta về nhen lại những ước mơ
Ngùn ngụt cùng hoa giấy nở

Giữa những cánh hoa những tàn tro
Ta nhặt được nỗi cô đơn
Còn ấm lửa...

Nguyễn Bảo Chân

Biện chứng gió

Lật qua lật lại theo chiều gió
Bầy lá xanh chọn hướng để xa cành
Em đoán chính rồi em cũng thế
Chọn một ngày gió nổi để xa anh

CHUYỆN KHÔNG CÓ CHUYỆN

Chuyện của chúng mình lơ đãng như sông

Em không biết kể gì với mùa thu về những ngày buồn nhưng không khóc

chỉ những câu thơ đêm đêm thảng thốt

Âm thầm em nhớ và quên

Sao lại là anh, sao lại là em

Sao lại là heo may, sao lại là sương khói

Giấc mơ về em - một thời nông nổi

Giấc mơ về em, gió cuốn đi rồi?

Chuyện của chúng mình lơ đãng sông trôi

Em không biết gọi anh là cánh buồm hay cơn bão...

Thói quen

Khi người con gái quay lưng và im lặng
Người con trai phỏng đoán
Có thể cô ta đã chán ngấy mọi thứ rồi
Khi người con trai ở lại và ngồi một mình
Người con gái nghĩ thầm
Có thể anh ta đang tự nhủ một điều :" hết yêu!"
Nhưng thật ra không phải thế
Từ lúc ấy trở đi
họ đã để mình vĩnh viễn đi vào cuộc đời nhau
Bằng dấu ấn không thể nào xoá bỏ
Không thể biến dạng và méo mó
Dễ dàng... cứ như không
Khi gặp nhau vì sửng sốt
Người con trai vội lảng tránh cái nhìn
Người con gái với bản năng quá tế nhị và nhạy cảm
Ngoảnh mặt vờ không quen
Cứ như thế hết lần này tới lần khác
Người con gái để kiêu hãnh chiếm lĩnh
Người con trai để sự thận trọng che lấp mình
Và họ để trí tưởng tượng tung hoành trong mơ hồ
Đi tận vào tiềm thức vô biên

Moment - HNC

Đêm trắng


Một, hai, ba... rồi đến chín, mười

Đêm không ngủ sao mà vắng vẻ

Bốn, năm, sáu... rồi đến một trăm

Đêm không ngủ sao mà buồn tẻ

Bảy, tám, chín... rồi đến một nghìn

Những số đếm nhân lên cộng lại

Cũng không dài bằng nỗi cô đơn

Một, hai, ba...

Chỉ một mình em

Giọt Thời Gian nhớ vào vô tận.

Như một kẻ dại khờ, lẩn thẩn

Đêm

một mình em đếm

một, hai...


Vũ Thị Khương


Có thể...

Nếu có ngày
Biết đâu anh quên
Một mình em trông nắng vàng qua cửa
Cà phê nguội và đắng như lời hứa
Lơ đãng chao rơi mảnh lá không cành...

Nếu có ngày
Em soi vào mắt anh
Không tìm thấy mắt em trong đó nữa
Không còn thấy nồng nàn ánh lửa
Lạnh lẽo vắng câm cánh cửa khóa lòng

Nếu một ngày
Bất chợt bão giông
Bất chợt kẻ lữ hành đơn độc
Lỡ chuyến xe sau cùng
Giữa con đường dài dặc
Có thể khóc cùng mưa
Hay tự hát trong lòng

Giông bão tan tành điều ta hằng mong
Nhưng hứa hẹn cầu vồng đâu đó
Cho những trái tim không hề run sợ
Không đổi thay màu trước mọi tai ương

Nguyễn Bích Huyền

Tưởng tượng

Đứng trước biển
Em tưởng tượng một ngày mất anh
Gió ào ào tóc rối
Tưởng tượng nếu ta xa nhau
Sóng thu về xót đau bão tố
Đứng trước anh
Em dại dột nghĩ đến một ngày
Ta không còn nhau nữa
Em mồ côi trong chiều
Giả sử bây giờ anh nắm chặt tay em
Có lẽ mọi điều sẽ khác.

Ngày vắng mặt trời

Có ngày nào tôi nghe tiếng chim
Rơi vào lặng lẽ
Dấu chấm than cuối câu chuyện kể
Khua khoắng chút buồn tênh

Ngày nào nghe vắng tiếng chân quen
Trời đông nắng khe khẽ vàng trên mái
Con nhện miên man mấy sợi im lìm
Vọng vào tim tiếng thì thầm nhoi nhói.

Có những lúc một mình ngồi với
Lọ hoa vải đầy bụi
Sao không là cúc trắng
Chia nỗi buồn cùng tôi?

Ngày không người quen nào ghé chơi
Cũng chẳng còn ai để nhớ
Không một vệt bùn trên bánh xe
Ô nắng lùi dần ra cánh cửa
Tôi dựa tường và bắt đầu hoảng sợ
Mặt trời rơi.

Lâm Vũ Thao

CÓ THỂ


Có thể

Chỉ là chuyện không đâu

Như hàng trăm chuyện không đâu trong đời anh đã trải

Em cũng chỉ là người con gái

Đến một lần rồi vội vã ra đi

Có thể,

Sớm mai này anh quên

Nhớ sao hết giấc mơ đời chật chội

Những lời nói phút giây nông nổi

Chẳng thể nào dằn vặt nhau lâu

Có thể,

Em là con sóng nhỏ lao xao

Giữa đại dương anh bao mùa giông tố

Đời rộng thế bao buồn vui sướng khổ

Chờ một ngày ta nhận ra nhau

Có thể bây giờ, có thể mai sau

Dưới bầu trời xanh, em là hạt nước

mát lành

tan lẫn đời anh




Trần Thị Thu Trang


Nước Nga


Tiếng hát vươn qua núi đồi và thảo nguyên
Chạy doc theo con đường mùa đông vắng vẻ
Những cuốn sách mở từng trang rất nhẹ
Để một nước Nga đâu đó hiện về

Ai đã từng được nghe
Những câu truyện của một thời khắc nghiệt
Hẳn nhớ tới một Xevaxtopon tháng chạp
Một sông Đông êm đềm đầy máu và tình yêu
Hay tưởng như một hình bóng yêu kiều
Bước bên bạn dưới bình minh mưa đẹp như tranh vẽ
Hoặc là đang tủi hờn hát khẽ
Một bài hát Gruzi
Chàng ký sĩ lướt trên thảm cỏ nội xanh rì
Hát vang lên một câu ca Côdắc
Vó ngựa tung bay, xác kẻ thù tan nát
Đưa chàng về bên bếp lửa với u già, để nhớ một Nhina
Ở nới đấy tôi thấy một nước Nga

Ở nơi đấy tôi yêu một hồn Nga
Daghestan của tôi tràn đầy lãng mạn
Lòng yêu nước vượt lên trên mất mát
Bông hoa nhỏ bỏ quên man mác một tình yêu
Chàng và nàng đi giữa một buổi chiều
Một buổi chiều ngoại ô Maxcơva mê say lắm
Để ngày mai đi đến những miền xa thẳm
Làm nên những cánh đồng giữa thảo nguyên đại bàng cất cánh tung bay
Và em ơi, chẳng biết em có hay
Một nước Nga đã có những người sống và những người đã chết
Một nước Nga vươn mình không mỏi mệt
Đi qua chiến tranh và vùng lên trong mất mát đau thương
Em còn nhớ một người lính trở về từ chiến trường
Để làm một trong những người sinh viên sôi nổi
Hay cống hiến đến phút cuối cùng của cuộc sống cho xã hội
Để làm nên những nông trang trên mảnh đất vỡ hoang
Còn rất nhiều người lính đã ngã xuống, làm nên vô vàn những nghĩa trang

Và em ơi, chắc em đã biết
Anh chưa từng đặt chân tới nước Nga
Anh đến đó mỗi ngày qua trang sách
Dẫu biết rằng nước Nga ấy đã xa
Và anh nghe cả những bài ca
Rừng bạch dương, đôi bờ - thiên nga đùa theo sóng
Bản hành khúc Kachiusa cháy bỏng
Vẻ êm đềm một chiều ngoại ô Maxcơva
Anh đã từng đam mê một Lep Tonxtoi
Cái chất cổ điền vô cùng mạnh mẽ
Những đêm trắng, anh cùng Dotoiepxki khắc khoải
Hay sống với Solokhop bên dòng nước sông Đông xa xôi
Những vần thơ Puskin mấp máy trên môi
Cho anh tình yêu và tự do trong khát vọng
Anh tìm thấy Pautôpxki trong cuộc sống
Bông hồng vàng góp lại từ đáy của đời thường
Anh đi cùng Aimatop trên đường
Chiếc xe là Gunxarư và con đường là thảo nguyên rộng lớn
Bức thư đầu tiên anh viết cho em có "một trò đùa"của Shekhop
Anh tưởng em là Onga, còn anh là Epghenhi cô đơn

Nếu em là Onga, anh sẽ là Epghenhi Onheghin
Em là Acxinhia, anh sẽ là Grigori đấy
Em mà là Natasa, anh đành làm Andrey Bonkonski vậy
Anh sẽ là Puskin để gửi "lời tự thú" tới em
(Tất nhiên lúc ấy em sẽ là Alexandra Ivanovna Oxipova)

Gamzatov (TTVNer)

THÀNH THỰC

Không thể nói là em không hờn dỗi

Khi anh qua ngõ nhà em như mọi khách qua đường

Không thể nói là em không hạnh phúc

Khi giữa bạn bè em có thêm anh

Nhưng ngày mai

Xin tha lỗi cho em

Ngày mai... ngày mai như bờ dòng sông lạ

biết cát trắng, đồng xanh hay vách đá?

Con thuyền trôi dằng dặc những miền quê

Có thể rồi chỉ còn là ảo giác mà thôi

Cái màu trăng đêm ấy

cả nụ cười

cả những lời đã nói

có thể chỉ còn là ký ức xa xôi

Nếu phải giã từ

nếu không thể cùng nhau

em sẽ ngang qua đời anh, như đã ngang qua

tuổi mình mười tám

dẫu qua đi mọi nắng chiều, gió sớm

năm tháng vẫn làm thành tuổi cuộc đời ta

Tuyết Nga

Một hôm thấy nắng vàng như là ngày xưa



Một hôm thấy nắng vàng ngoài hiên
Nắng như là năm cũ
Một hôm thấy nắng vàng vừa lên
Vui - buồn không biết nữa

Chỉ là nắng vàng thôi mà
Chỉ là em đùa thôi mà
Mà nắng vàng ơi
Sao đùa tình tôi
Sao đùa một hơi
Sao đùa tí thôi
Mà mười năm chẵn
Tôi như trái thông hiu quạnh
Rơi bất tỉnh phía chân đồi

Một hôm thấy nắng vàng quen quá
Quen như là ngày xưa
Sao em đùa dai thế
Để hồn tôi cửa mục gió lùa

Một hôm thấy nắng vàng đâu đó
Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường
Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng
Lộng lẫy niềm nhớ thương

Một hôm thấy mình chán quá
Đứng vô duyên bên đường...

VÔ LÝ

Cũng chẳng biết vì đâu mà khóc

Khi anh đi qua không kịp thấy mình

Bước vội vã, có điều gì phía trước

Có điều gì mà không phải vì em?

Nỗi mủi lòng cứ thế ngập trong tim

Không biết gió cứ ào lên từng đợt

Cũng chẳng hiểu vì sao mình không tan thành nước

Chảy ngược chiều đường anh...

Giáng Vân

Hát về đêm

Ngủ ngoan nào con mắt lá màu xanh
Ngọn gió đã về giăng mưa phố cũ
Ngọn gió choàng khăn cho từng đêm không ngủ
Tiếng vĩ cầm tan loãng mặt hồ khuya...

Ngủ đi nào con mắt lá xanh kia
Đêm thắp nến hai tay bơ vơ đứng đợi
Mái phố khuya vai người đi vội
Im lặng nào vẽ bóng những đơn côi

Ngủ thôi nào con mắt lá xa xôi
Dãy phố hẹp như giấc mơ tội nghiệp
Suốt mùa thu người chưa đếm hết
Những nỗi niềm đã khoác áo, ra đi...

Thì cứ ngủ nào con mắt lá ban khuya
Lời ru thức cả một đời, khờ khạo
Nếu một nửa đêm bình yên, và một nửa đêm dông bão,
Nhớ ru mình câu khóc giữa tàn canh...

Trang Hạ

Gặp lại

Em ở ngôi nhà không có số
Anh có tìm được không?
Lối vào nhà em trồng đầy hoa sữa
Đêm sang hương trẩy hội thơm nồng

Mùa thu em hay ra phố
Hòa mình giữa chốn người đông
Em mặc áo màu xưa cũ
Liệu người còn nhận ra không?

Câu thơ vẹn nguyên em giữ
Chỉ người sương khói bâng khuâng
Heo may mấy mùa xa phố
Chắc quên năm tháng mơ màng?

Cứ đi hết một dòng sông
Và đi hết mùa thu dài hơn nỗi nhớ
Anh sẽ thấy cánh buồm mùa đông thắp lửa
Trong ngôi nhà rất ấm, em mong....

Mỹ Quyên

Em không thể nói lời từ biệt

Em không thể nói lời từ biệt
Như vung tay ném đá qua trời
Nơi ta đứng
Mùa thu ngơ ngác
Đám cúc hoa óng ả xanh ngời

Bài hát cũ
Con đường xưa anh hát
Gió giận nhau, đi mãi không về
Đám lá nép vào nhau
Buồn xơ xác
Ngã xuống mặt đường chiếc bóng tái tê..

Câu thơ rơi như lá vàng trên đất
Khẽ cuốn theo gót gió la đà
Cửa đóng mở ngôi nhà hạnh phúc
Như đón em vào
Lại đuổi em ra...

Em không thể nói lời từ biệt
Giọt thu rơi vỡ tan tành
Anh nhìn kìa,
Muôn ngàn chiếc lá
Chỉ run run
Lặng lẽ
Xa cành...

Đào Phong Lan

EM LÀ GÌ GIỮA BỀ BỘN ĐỜI ANH


Em biết gọi anh như thế nào đây

Là bạn ?

Là anh ?

Hay là gì khác ?

Và trong anh... Trời ơi em không biết

Em là gì giữa bề bộn đời anh ?



Gọi thế nào cho thỏa nỗi riêng chung ?

Để không ai khổ tâm, không ai thấy mình có lỗi

Tất cả tại cuộc đời, cuộc đời tự cho là mình rộng rãi

Nhưng rồi cuộc đời có chứa nổi mình đâu !



Không thể gọi đích danh ta là gì của nhau

Đau lòng em, đau lòng anh, đau lòng người, tội lắm !

Nhưng em tin cuộc đời này sâu rộng

Sâu rộng đến vô cùng nên lạc mất hai ta...



Bùi Tuyết Nhung

Vì em cần thấy anh yêu đời

Em hát, bản tình ca này cho anh
vang vọng giữa núi đồi
chỉ tiếng lá rơi xào xạc đáp lại
tiếng hát bay mãi
vút tận trời cao
những đám mây bất chợt giật mình
tan đi
rất vội

Em hát, bài thơ này cho anh
có dòng sông trôi
giữa hai bờ cỏ dại
có chú dế một đêm hè quên gáy
nên không gian thinh lặng đến bồn chồn
có những ngày không được nghe anh nói
em lang thang
nghe gió
ngỡ anh cười…

Em hát, giọt nước mắt này cho anh
xanh xanh là nhớ
thơm thơm là cỏ
đến lúc vỡ tan cũng chẳng thấy mặt người

Em giấu hết nỗi niềm đa cảm
thật sâu trong trái tim mình
và đem đốt những bài thơ
lau khô tiếng hát:
"vì tôi cần thấy anh yêu đời"
vì em cần thấy anh cười
nên xin anh đừng trách
những đau buồn không thể nói cùng anh

Khương Hà

Mùa hè rớt

Có một mùa trong sáng diệu kỳ
Sức nóng êm ru, màu trời không chói
Mùa hè rớt cho những người yếu đuối
Cứ ngỡ ngàng như lúc mới vào xuân

Trên má mơ hồ tơ nhện bay giăng
Se sẽ như không, nhẹ nhàng, phơ phất...
Lanh lảnh bầy chim bay đi muộn nhất
Hoa cuối mùa sặc sỡ lo âu


Những trận mưa rào đã tắt từ lâu
Tất cả thấm trên cánh đồng lặng sẫm
Hạnh phúc ít hơn mắt nhìn say đắm
Ghen tuông dù chua chát...có thà hơn


Ôi cái mùa độ lượng rất thân thương
Ta tiếp nhận vì ngươi sâu sắc quá
Nhưng ta nhớ, trời ơi, ta vẫn nhớ
Tình yêu đâu? Rừng lặng... bóng sao mờ...


Sao ơi sao, sao sắp rụng vào đêm
Ta biết lắm thời gian đang tiễn biệt
Nhưng mãi đến bây giờ ta mới biết
Yêu thương- giận hờn- tha thứ- chia li...

Trên Bức Tường Thời Gian

Rồi em dần quên anh
Cả những giấc mơ cũng không còn trở lại
Biền biệt những con đường
Biền biệt miền gió lớn
Những nàng tóc tiên sao giờ xa vắng
Những cụm mây xa đi trốn sau trời
Những đóa lưu ly tàn trong câm lặng
Rồi em quên anh
Người ta dần quên khổ đau
Bông hoa chết quên chiếc bình vỡ
Chim hải âu quên mùa bão tố
Trên bức tường thời gian loang lổ
Không còn rõ rệt điều gì
Trắng và xám
Và rêu mờ ẩm mốc
Gió ngút ngàn trên gạch đá vô tri

Giáng Vân

Hà Nội đêm

Thế rồi ngọn nến cháy
Thế rồi đôi môi run
Thế rồi ngón tay trên phím đàn lướt nhẹ
Những nốt nhạc bùa mê khe khẽ bay lên.

Hà Nội đêm!
Giai điệu bình yên dưới vòm cây sẫm tối.
Lá sấu cong cánh diều xanh chấp chới
Buông mình vào xa thẳm mông mênh.

Hà Nội đêm!
Những ngón tay chông chênh.
Phím đàn bỏng rát.
Ngọn nến
Vắt kiệt mình cho tiếng hát
Thanh thản rơi

Đinh T. Như Thuý

Van anh



Xin anh dừng chân ngoài ngõ
Nhà em đây rồi đừng vào nữa van anh
Hãy dừng lại đây ranh giới giữa chúng mình
Đừng vào nữa kẻo rồi em khổ
Đừng vào nữa kẻo rồi em nhớ
Em biết mình hay sống đa mang
Một chút xa xôi cũng thảng thốt bàng hoàng
Lời hứa hão cũng làm em chờ đợi
Em như sợi dây đàn căng mãi
Khẽ chạm vào cũng thấy tiếng ngân rung
Em như cây có dòng nhựa dâng tràn
Hay xao xuyến trước cái nhìn đằm thắm
Em như dòng sông mùa nước lên sôi động
Nhưng lại sợ anh nếu anh đến chơi nhà
Khi em nhớ rồi anh lại trở ra
Em nhận lấy sự cô đơn trống trải
Em chắp tay và cầu xin anh đấy
Đừng vào nhà em hãy dừng lại ngõ này thôi.


RIÊNG TƯ


Chẳng phải bao giờ cũng được sẻ chia

Tự tập cho mình thói quen, em không đòi hỏi

Chỉ thèm được nói

Bâng quơ những chuyện không cuối, không đầu

Không triết lý, không xa, không sâu

Nhạt như gió, lạ như nước, mà riêng tư gần gụi với em

Trong từng hơi thở…



Đừng tìm kiếm nơi em sự cảm thông

Của người phụ nữ từng trải

Hãy để em như hương, như hoa

Bồng bột lắng nghe anh, chia sẻ ấm áp

Bằng cuộc sống có nụ cười tiếng khóc

Đừng tìm ở em sự nhẹ nhàng

Vô ích thôi, em thích nồng nàn

Thích sống trọn - vẹn

Thích ôm gọn cả bầu trời trong vòng tay



Đừng tìm đến em, khi anh say

Nói những lời không thật

Đừng gắn bó với em như bóng, hình nhợt nhạt

Có như không...


Đỗ Thanh Vân


BÀI CA CỦA CON SÁO

Sáo sang sông vắng
Một mình
Khản cổ hát lời giã biệt
Có ai lắng nghe
Dòng sông ngủ mê bầu trời ngủ mê
Lời ca bay mỏi cánh...

Bờ cũ ơi,
Ta gửi lại ta về những xa xôi
Những ngày xuân xanh thắm
Ði đến mùa quả chín
Nắng còn nhớ chăng?

Ta trả lại anh một nửa dòng sông
Một nửa đời ta trong mát
Ði qua cơn khát
Anh còn giữ không?

Ta là con sáo lang thang
Nặng lòng bờ cũ
Biết đi đâu biết về đâu
Nơi nào cũng hun hút gió...

Nguyễn Bảo Chân

Viên xúc xắc mùa thu

Tình yêu đến trong đời không báo động
Trái tim anh chưa lỗi hẹn bao giờ
Viên xúc xắc mùa thu ru trong cỏ

Mắt anh nhìn sáu mặt bão mưa giăng

Anh đi qua những thành phố bọc vàng
Những thị trấn mẹ ôm con trên cỏ
Qua ánh nắng bảy màu, qua ngọn đèn hạt đỗ
Qua bao cuộc đời tan vỡ lại hồi sinh

Anh đi qua những đôi mắt lặng thinh
Những đôi mắt nhìn anh như họng súng
Anh đi qua tổ chim non mới dựng
Qua tro tàn thành quách mấy triệu năm

Anh đi qua tất cả mối tình câm
Mối tình nói, rồi mối tình bỏ dở
Đôi tay kẻ ăn xin, đôi môi hồng trẻ nhỏ
Đất nước đau buồn chưa hết, Mỵ Châu ơi!

Lông ngỗng bay như số phận giữa trời
Trọng Thuỷ đứng suốt đời không hết lạ
Vệt lông ngỗng con đường tình trắng xóa
Có ai hay thăm thẳm giếng không cùng

Nhưng chính anh không hay số phận lại điệp trùng
Khi mở mắt Mỵ Châu em ngồi đó
Toa thứ ba ôm cặp ai nức nở
Suốt đời anh mang tội với con tàu

Sẽ tan đi những thành phố bảy màu
Đôi trái cấm trong vườn đời em, anh làm vỡ
Nhưng giọt mực thứ ba, em ơi không thể lỡ
Xin trải lòng ta đón chấm xanh rơi


Giọt mực em thong thả đến trong đời
Không giấu được trong lòng tay nhỏ bé
Viên xúc xắc xoay tròn trong gió xé
Sáu mặt đời lắc cắc tiếng thơ anh.

Hoàng Nhuận Cầm

Khúc mùa thu

Vẫn biết ta giờ không trẻ nữa
Sao thương ai ở mãi cung Hằng
Lời nguyện cũ trên đầu như nguyệt quế
Đâu chịu nhòa khi tới giữa mùa trăng

Tôi đã yêu như chết là hạnh phúc
Tôi đã quên mình chỉ để sống vì em
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Còn điều chi em mải miết đi tìm

Tôi đã đến cùng em và tôi biết
Em cũng chỉ là như mọi người thôi
Nhưng chưa hết cuộc yêu tôi đã hiểu
Em ám ảnh tôi trọn một kiếp đời

Ngay cả nếu âm thầm em hóa đá
Bầu lặng yên cũng đã vỡ rồi
Mênh mông quá, khoảng trống này ai lấp
Khi thanh âm cũng bất lực như lời

Sẽ chỉ còn quầng thu thuở ấy
Nỗi cô đơn vằng vặc giữa trời
Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Em tìm gì khi thất vọng về tôi.

Hồng Thanh Quang