Tôi thấy tôi rụng lá bốn mùa

Với những bàn tay heo may

Tôi vuốt những bỡ ngỡ của ngày phẳng phiu

Dồn bờ thổn thức

Nhấm nháp ngượng nghịu niềm vui

Đã sưu tầm quá nhiều gương mặt cười

Trời rả rích 365 ngày

Phím vô ưu vuốt lời tha thẩn

đường đi quá dài?

mùa của người quá dài?

Những dấu lặng bốn bề bát ngát

trầm hát

vẽ trời chiều mắt tôi

Vô gian loanh quanh

trồng ngọn thảnh thơi

rất hiền từ!

Khi bàn tay heo may nâng ngón

Tôi thấy tôi rụng lá bốn mùa

No comments:

Post a Comment