chỉ có lửa mưa và chớp
trên bàn một tờ giấy nháp
gạch xóa cơn mơ sau cơm áo bơ phờ
cuộc tình vẳng xa tiếng chuông chùa rơi muộn ta đã yêu lẽ nào em không biết đòi lại câu thơ ngày xưa cho em mượn đêm chẳng bình yên khi vì sao đau chết giấc quên lãng như người
giá mà yêu như mới đầu đời
một gã trai phất phơ râu tóc
cũng bồng bềnh trôi với lẻ loi
mắt đêm đen gai nhọn và buồn
bình minh bây giờ buốt từng tia sáng
cam vàng bay lay màu tím cô đơn
cái ngày xưa như hơi thở của mình
cái ngày xưa có lửa mưa và chớp
vén đêm lên cùng nhau ngắm lung linh
tóc rối vào mây xõa cả lên trời
ta đã hồn nhiên đến không bay được nữa
lặng im rơi cùng nước mắt rơi
dịu dàng như gió
những âm thanh như cỏ
vang dài
ngôi sao mắt nai bây giờ đang ngủ
xanh vô cùng trong vắt một ban mai
No comments:
Post a Comment