TƯỞNG TƯỢNG

hãy tưởng tượng...
sớm mai thức dậy chỉ còn lại một mình
những thân quen chẳng còn ai cả
chùm hoa mua về không cho ai
nằm buồn thiu trong túi áo
hãy tưởng tượng...
chiều cuối năm chỉ có một mình
cùng lá rụng
con đường hun hút buồn tênh
nghe bài hát quen không có ai để nhìn nhau gật đầu
ly cà phê lơ đãng
quên bỏ đường
cái đắng không ở trên môi
cái đắng trong nỗi niềm không bày tỏ được
hãy tưởng tượng...
chân quen nỗi buồn về thăm
ngõ quen chỉ còn là ngõ cũ
núm chuông nhỏ ngủ yên trên cửa
không còn dấu tay người
hãy tưởng tượng một ngày
ngước mặt nhìn trời gặp một chuyến bay
những chuyến bay chở sự sum họp của người này
nhưng chia li của người khác
lòng không dưng sợ hãi cả bầu trời
hãy tưởng tượng...
chiếc ghế quen ngổi
căn phòng quen đến
có một ngày người quen thôi đến
bui thời gian thầm lặng
hơn cả nỗi lặng thầm
hãy tưởng tượng đi thôi
ngày đã cuối năm
trời đã cuối năm
gió đã cuối năm
ngõ đã chớm mùa xuân
giậu đã chớm vàng hoa cúc
hãy tưởng tượng đi thôi
thời gian đã hết
em sẽ thấy niềm vui của anh
niềm vui có thể làm ta hét lên
có thể làm khóc được
khi mở mắt ra- mọi điều tưởng tượng
tất cả đều chỉ là tưởng tượng
thế thôi...

Cây tình yêu


Trời trút đông già gọi mùa xuân ấm
Tháng giêng nồng nàn đậu trên ngón tay
Nhịp thời gian căng từng hơi thở
Mùa không anh trầu cũng chẳng buồn cay

Xoè bàn tay nhận đầy giá lạnh
Ta ủ lửa bằng cây tình yêu
Lửa cháy đen mặt lá
Gọi sấm tháng Ba
chuyển nhựa ấm lên cành

Lùa tay vào nỗi nhớ tìm anh
Nỗi nhớ gần thôi mà anh thì xa vắng
Những que diêm cháy bùng hi vọng
Sưởi nhịp tim thổn thức gọi ân tình

Làm một cuộc du hành khắp nẻo hành tinh
Hỏi thăm người đàn ông mà ta yêu dấu
365 ngày không anh là 8760 giờ gió bấc
Xuân có rượu đâu
mà chuốc được say mèm?

Ngày thứ 365

Em đợi ngày thứ 365 của năm
Để thấy mình già hơn một chút
Mùa đông ra đi từng giây từng phút
Sao xuân vẫn chưa về?

Em đợi ngày thứ 365 của năm
Để thấy mình cũ như thời gian
Mà cuộc đời lúc nào cũng mới
Mà tình yêu vời vợi
Ra đi không trở về ….

Em đợi ngày thứ 365 của năm
Tìm an ủi trên cành đào chưa hé nụ
Lòng em là cánh đồng đã qua mùa vụ
Cỗi cằn...

Em đợi ngày thứ 365 của năm
Âu lo đợi một giao thừa đến sớm
Bỗng sợ sẽ nhớ một người
Và lòng em mùa xuân chưa tới
Anh ơi..

Cuối năm

Có một nỗi buồn rất xa,

Nỗi - buồn - không - thể - nói - ra

Dù rất thực

Tháng ngày cứ chồng chất

Ta nhặt vài câu thơ

Ta gom dăm khúc hát

Ta vá lại đôi ước mơ

Ôm vào đời cho đời bớt chút cô độc

Mùa này mà vẫn mưa

Những giọt âm thầm cho lòng ta ướt

Mưa phùn! Triệu triệu hạt buồn!

Cuối năm ngồi tính sổ

Những trang đời viết dở

Đâu là bến, đâu là bờ

Vẫn lênh đênh giữa dòng, thuyền ta…

Đốt giùm chút kỷ niệm xưa xa

Cho ta vẫn chỉ là ta ngày nào

Ao ước

Giá mà được như đóa quỳnh kia
hiến dâng lúc nửa đêm thiêng liêng
tuổi trẻ
khoảnh khắc định đoạt cuộc sống
và niềm tin

Giá mà được như chuỗi pháo kia
nổ dòn dã một lần
trọn vẹn
không phải xót xa nhìn lại đời mình.

Giá mà được như khói hương kia
tỏa bay niềm hy vọng đầu năm
không bao giờ tắt

Giá mà được đứng gần một người
đốt pháo
nhìn hoa
khấn nguyện
giá mà được một tình yêu...

Gửi Boris Kornilov

...Và tất cả đã đổi thay, em bây giờ cũng khác
Hát khác xưa rồi, khóc cũng khác xưa...
(B.Kornhilov)

Em nhớ lại chuyện ngày quá khứ
Khúc hát say mê một thời thiếu nữ
Ngôi sao cháy bùng trên sóng Nhê - va
Và tiếng chim kêu những buổi chiều tà.

Năm tháng đắng cay hơn, năm tháng ngọt ngào hơn
Em mới hiểu bấy giờ anh có lý
Dẫu chuyện xưa rồi, giờ anh xa cách thế
Em hát khác xưa nhiều, khóc cũng khác ngày xưa...

Lũ trẻ lớn lên giờ lại tiếp bước hai ta
Cùng nhắp lại vị ngọt ngào thuở trước
Cũng con sông Nhê - va bóng chiều xoáy nước
Nhưng xét cho cùng họ có lỗi đâu anh!...

Chiều cuối năm


Chiều nay đọc “Không đề” của Ônga Bécgôn
Thấy lại nhớ những chiều xưa cũ kĩ
Thời gian đánh cắp những gì ta yêu quí
Rồi bỏ lại nỗi buồn
Bỏ lại những nuối tiếc
Bỏ lại những mưa giông ….

Chiều cuối năm
Ta lẻ loi giữa căn phòng trống không
Những câu thơ tuổi hai mươi màu xanh dần nhạt
Bỗng thấy thừa giữa cuộc đời ngàn điều bí mật
Bỗng thấy thiếu giữa cuộc đời một chút sẻ chia …

Chiều cuối năm
Lá bàng chuyển màu nửa đỏ nửa xanh
Ta đi giữa thị thành
Lại mong về một miền hoang vắng…
Cà phê thật đắng
Hát nhạc Phú Quang
Rồi lang thang lang thang
Chỉ đôi chân ngỡ ngàng
Thấy mình
Còn nhớ lối...

TỪ TÌNH YÊU MÊNH MÔNG...

Buổi sáng, khung cửa ướt sương
Bầu trời màu ngà
Cơn mưa đêm qua vẫn còn để lại
Từng giọt cô đơn trên vai

Nhưng ngọn cây đầy gió rung
Chim chích chòe vẫn còn say ngủ
Tiếng kèn xe kéo dài trên đường
Nghe mơ hồ
Mơ hồ
Từng lời thì thầm kỷ niệm
Anh ở đâu ?

Tháng chạp nở hoa trên ban công
Từng nụ hồng thơm môi em
Chờ đợi
Khung cửa ngày qua
Vẫn còn để lại
Một ánh mắt ngọt ngào

Anh ở đâu trên triền sông Hồng
Hãy nắm lấy ngọn gió tháng chạp
Em gửi nụ hôn
Em gửi bờ vai
Em gửi nỗi nhớ nhức nhối
Và lời chào
Từ tình yêu mênh mông...

Phạm Thị Ngọc Liên

Tôi thấy tôi rụng lá bốn mùa

Với những bàn tay heo may

Tôi vuốt những bỡ ngỡ của ngày phẳng phiu

Dồn bờ thổn thức

Nhấm nháp ngượng nghịu niềm vui

Đã sưu tầm quá nhiều gương mặt cười

Trời rả rích 365 ngày

Phím vô ưu vuốt lời tha thẩn

đường đi quá dài?

mùa của người quá dài?

Những dấu lặng bốn bề bát ngát

trầm hát

vẽ trời chiều mắt tôi

Vô gian loanh quanh

trồng ngọn thảnh thơi

rất hiền từ!

Khi bàn tay heo may nâng ngón

Tôi thấy tôi rụng lá bốn mùa

Tự khúc

TỰ KHÚC 1

Ngày đó em là chiếc lá
Rơi bên bờ hoang dại
Đợi chờ mà anh thì xa ngái
Lá thành xác khô

Ngày đó em là một bài thơ
Đọc lên một đêm nổi gió
Đành dang dở
Thiếu anh thơ viết chẳng thành câu

Rồi những đêm không màu
Có người ôm niềm trách móc
Gió thở than lời nặng nhọc
Ngọn cỏ chờ trăng xa

TỰ KHÚC 2

Ngày đi qua nỗi buồn ở lại
Anh đi qua thả rớt nỗi sầu
Em ngồi nhặt những giờ hiu quạnh
Gửi theo dòng nước mắt về đâu

Dưới chân ngày đau thương em khóc
Hững hờ mong nhớ những ngày xưa
Cũng có lúc thấy mình rất lạ
Lẻ loi như một ngón tay thừa

Trong giấc mơ của em buồn lắm
Không có anh cũng chẳng có em
Lá sen cạn xanh như lòng nhớ
Em soi mình tìm một chốn quen

Nhã ca tháng mười hai

1.
Khi ven đường có một người đàn ông đốt bông khuynh diệp khô
Và buổi chiều, giáo đường vang lên lời buồn thánh.
Là mùa đông đã về
Cài trên ngực em những vòng khăn ấm

2.
Khi ngôi nhà ấy một hôm mọc lên những vì sao bạc
Trên ngọn thông xanh
Và câu chuyện cổ tích về cô bé bán diêm
bắt đầu được kể lại
nơi chiếc bàn cắm hoa
nơi hai chiếc ghế đặt cạnh nhau
là mùa đông đã về
chạm những ngón tay gió mùa lên mái phố.

3.
Khi ấy thì anh ra đi
Tìm những chiếc lá vàng nâu đỏ của tháng Mười Hai nào xa lắc
Còn sót lại trên hè phố
cầm chơi- (chẳng để làm gì)
khi ấy thì anh ra đi
tìm một vì sao Daudet đi lạc
một vì sao trượt khỏi vai anh
vào cuộc đời thăm thẳm…

4.
Bây giờ chim sẻ đã về trú lạnh
dưới mái hiên nhà anh
bây giờ anh cũng về trú lạnh
dưới mái hiên nhà em
chỉ còn một chiếc ghế
và cành hoa bỏ quên…


Cửa Sổ

Cửa sổ để em nhìn vào khoảng trống
Để mở ra trời nắng
Để khép lại trời mưa
Và trong những ngày sương mù
Em chờ anh gõ cửa
Dẫu rằng em không còn anh nữa
Hề chi mà luôn với lẽ ở - đi
Hề chi mà đau
Hề chi mà xa xót?
Căn phòng em những ngày mộng mị
Là những ngày thiếu vắng niềm tin
Ô cửa sổ vẫn sơn màu xanh
Vẫn vì anh mà xanh
Và trong cơn mưa lá rũ không đành
Em ngồi hát lời cây từ cửa sổ
Ngay cả lúc nỗi đợi chờ tan vỡ
Em nghiêng đời em qua mỗi chấn song
Trên trời cao còn có một dòng sông
Còn thao thiết yêu một vì sao lạc
Dẫu là không còn anh
Dẫu là anh đã khác
Dẫu tình yêu mặn nồng rồi phai nhạt
Rồi hư ảo như trời
Rồi cứ thế căn phòng vừa khép cửa
Người mở lòng ra mà bước tới không cùng.


Tháng chạp tới

Tháng chạp tới

Vầng trăng rét run

Giấc ngủ chìm nỗi buồn

Em thôi không còn mơ mộng

Chỉ còn những hàng cây tái xám

Và cặp mi đã khép

Những cặp mi đã khép

Không nói gì cùng tháng ngày

Điều anh nói cùng em

Chỉ có nỗi buồn nghe thấy

Ta nghe nước mắt cuộc đời

Rớt xuống và im tiếng

Con đường

Cuối cùng là những nỗi buồn bay lên trời bằng những sợi tóc
Tình yêu như khinh khí cầu
Thăng hoa và mất hút
Cuối con đường là người đợi ta về
Cái chở che hờ hững
Cái hứa hẹn từ lâu đời
Con đường trên phố lạ
Mờ nhạt đôi mắt nhìn
Hời hợt đôi bàn tay
Con đường chểnh mảng đợi chờ ai
Tên đường rêu phong và tóc thì đã bạc
Khinh khí cầu như bóng hạc
Trắng nhòa
Sang ngang.


Phác thảo cỏ

Tôi chỉ là ngọn cỏ
Gần đất nên xa trời
Ðan vào nhau để sống
Kết vào nhau để tươi

Tự tôi nhận ánh sáng
Tự tôi che cho mình
Tự tôi hút mật đất
Mà xanh cho trời xanh.

Tôi chỉ là ngọn cỏ
Ðêm đêm nằm uống sương
Giọt sương, giọt nước mắt
Em thương anh thì thương...

Tôi chỉ là ngọn cỏ
Như lẽ đời giản đơn
Nhưng em ơi vắng cỏ
Lấy gì xanh núi non.



MỘT ĐOÁ HOA VÀNG

Tháng chín gọi mùa thu đến
Trời đổ mưa
Và trước nhà em cây khế chín
Đàn chim náo nức tìm về

Em đã cô đơn những ngày không bạn bè
Không phố xá và anh không đến nữa
Mùa đã mới mà nỗi buồn vẫn cũ
Lòng tan hoang như ô cửa gió lùa

Những cột đèn nhòe đi trong mưa
Em nghĩ đến một tình yêu đã sáng
Đã đơn độc băng qua nhiều năm tháng
Đã chờ đợi hồn nhiên như một đóa hoa vàng

Em đã mặc lòng trong mưa gió
Đêm tràn vào phòng em
Đêm dày như nỗi nhớ
Em mường tượng những nẻo đường đã cũ
Bàn chân người bước thấp bước cao

Chúng mình chưa từng nói với nhau về một bức tường rào
Mà năm tháng cứ dần xây thành lũy
Đã từng nghĩ chia ly chỉ là cơn mộng mị
Mà sao hôm nay quá thật nỗi buồn này

Em biết làm gì khi mùa đã giăng mây
Những góc phố dài thêm

Con chim trú mưa trước hiên nhà nhìn em
Lẽ nào em lại khóc
Bài thơ dở dang hai chữ một mình?



Bình Nguyên Trang

Lo âu

Lại mơ
Rồi không ngủ
Đông đã chớm về ngoài song cửa
Đường xa ai thức như mình

Em đi về phía anh
Rụt rè như cô bé
Anh đưa tay ngại ngần
Sao không nghĩ nhỡ em ngã
Để thương
Đâu còn ai như ta trên đường

Rồi lại mơ
Và không ngủ ...
Biết đâu anh đến tìm
Em đã chẳng còn em thế nữa

Tháng Chạp

Bống nửa đêm thức dậy
Thấy cuộc tình xa xăm
Giữa đôi bờ tháng Chạp
Nằm mơ mưa tháng Năm

Người đã xa lăng lắc
Như một vệt mây trời
Nụ hôn như vết cỏ
Trên triền dốc ngậm ngùi

Mà ta còn thương nhớ
Như chưa bao giờ xa
Như chưa bao giờ gió
Cồn cào đi ngang qua

Người vẫn ngồi đâu đó
giữa lối cỏ hoa vàng
Người vẫn cười đâu đó
mùa gió lộng trên ngàn

Nằm mơ trong tháng Chạp
Mây bời bời mây qua
Đường vân tay mờ nhạt
Ừ thôi đành là xa...

Cho ngày hôm qua

Thôi đừng nhắc ngày hôm qua nữa
Anh thân yêu,
Mưa buồn rũ trên cành
Những ngón tay níu vào bậu cửa
Vẫy xa nhau cũng không đành.

Anh đã có bao nhiêu tình yêu thứ nhất
Sao không cho em làm kẻ cuối cùng?
Cứ để em chạy chân trần trên đất
Mãi vẫn chẳng thể dừng?

Ngày hôm qua xa lắm,
Ngày hôm nay anh nhắc làm gì?
Em chỉ có đôi bàn chân lấm
Đôi bàn tay chưa biết ôm ghì.
Những ngón tay xanh mềm trong nắng
Che mặt khóc vụng về
Những ngón tay nằm hoang vắng
Run run chiều như cỏ ven đê.

Em chỉ có một bờ tóc ngắn
Không đủ dài để buộc lời anh
Những ngọn tóc buồn hơn rêu cũ
Và hắt hiu gấp mấy lá cành.

Em dại dột hơn mùi hoa sữa
Hồn nhiên thương nhớ hết lòng
Chẳng hề nghĩ đến ngày mai tới
Vội vàng cây lá vào đông...



Đêm

...đọc những câu thơ không biết của ai
chỉ có lửa mưa và chớp
trên bàn một tờ giấy nháp
gạch xóa cơn mơ sau cơm áo bơ phờ

cuộc tình vẳng xa tiếng chuông chùa rơi muộn
giá mà yêu như mới đầu đời
một gã trai phất phơ râu tóc
cũng bồng bềnh trôi với lẻ loi

ta đã yêu lẽ nào em không biết
mắt đêm đen gai nhọn và buồn
bình minh bây giờ buốt từng tia sáng
cam vàng bay lay màu tím cô đơn

đòi lại câu thơ ngày xưa cho em mượn
cái ngày xưa như hơi thở của mình
cái ngày xưa có lửa mưa và chớp
vén đêm lên cùng nhau ngắm lung linh

đêm chẳng bình yên khi vì sao đau chết giấc
tóc rối vào mây xõa cả lên trời
ta đã hồn nhiên đến không bay được nữa
lặng im rơi cùng nước mắt rơi

quên lãng như người
dịu dàng như gió
những âm thanh như cỏ
vang dài
ngôi sao mắt nai bây giờ đang ngủ
xanh vô cùng trong vắt một ban mai

Ngày tháng đã xa xưa

Ngày tháng đã xa xưa như cổ tích
Mơ ước trên cao và mây trắng quanh mình
Những góc phố suốt đêm đi như gió
Lạnh đến chừng rượu cũng căm căm

Ta cạn rồi ta mời ta lần nữa
Thôi người ơi đừng có trầm ngâm
Còn quá trẻ để tri âm ngày cũ
Thơ còn đi người còn viết âm thầm

Chiếc lá bay màu vàng giấy cũ
Những câu thơ khổ sở một thời
Người đã hồn nhiên câu thơ cay đắng
Những tháng ngày còn nuối tiếc, phải không ?

Chắc rồi cũng đến lúc ta chờ đợi
Bài hát vang lên đến giọt cuối cùng
Khi mỗi đêm mơ ta không còn đếm tuổi
Khi sớm mai con chim hót rưng rưng.

Lê Vĩnh Tài

NGÀY NHỚ

Có một thiên đường ở tận xa xôi
Con chim mang giấc mơ hồn nhiên một thời
háo hức bay đi
tìm hoài chẳng thấy
Đành rệu rã quay về gục đầu nơi gạc tổ…



Ngày nhớ anh
Nắng hoang hoải nụ cười thiên sứ
Tôi cất tiếng hời ru chiếc lá buổi chiều
Vệt khói cuối ngày ai đốt
Vẽ vào hư không khuôn mặt của lãng quên…

Tôi xếp đời mình từ những cành cây giấu tên
Một cành cho ấu thơ
Một cành cho cha mẹ
Một cành đầy hoa
Một cành trơ trụi lá
Và một cành khúc khuỷu những lo toan
Cành cuối cùng gầy như ngón tay anh
Tôi run rẩy chạm vào thân thuộc
Xưa
Ngày xưa...
Nghe sâu thẳm tim mình nhói buốt

Dường như ai đó chờ tôi phía thiên đường ?
Lạc trong cơn mê sảng
Tôi gọi người khản giọng
Chỉ bãi hoang cất lời đồng vọng :
“…ở đâu ?
... ở đâu ?
... ở đâu ?...”

Mặt trời cúi nhìn tôi lo âu
Gió vi vút thốc tung vòm lá
Làm sao tìm ?
Làm sao tin ?
Đã tuyệt dấu những hồi quang quá khứ…

Chiều nay
Ngớ ngẩn cuộn mình vào nỗi nhớ
Tôi ngồi ru chiếc lá bay
Hát rằng :
“Muối chua, chanh mặn, đường cay
Nhánh gừng thì đắng từ ngày xa nhau…”

Biểu Lộ ... Và Tôi

BIỂU LỘ

Trong tôi có nhiều tôi

một tôi hay cười một tôi hay khóc

tôi cười với đám đông tôi khóc một mình

còn một tôi im lặng

một tôi là cái bóng theo tôi

Tôi gom nhiều tôi thành một tôi

nhiều lần ngồi nghĩ và tự hỏi

tôi nhiều tôi vậy mà sao một mình

...VÀ TÔI

Dẫu phải tích tụ nhiều nước mắt và khóc một mình

Tôi không chọn sự đổi thay tốt hơn

Có lẽ vì hèn yếu

Có lẽ vì không có gì cho tôi thấy tôi bằng hôm nay

nhiều tôi hơn tất cả...

I've been tagged by Gatgu :-)

Mượn entry này để thổ lộ 7 điều nghiêm túc về bản thân

1- Thích uống trà (trà mạn hoặc trà hoa). Thiếu trà thì làm việc uể oải, thiếu minh mẫn.

2- Thích đọc sách, hay được tặng sách và mua sách tặng bạn bè nhưng rất hiếm khi cho mượn sách hoặc đi mượn sách của mọi người. Nếu thích sẽ đi mua, nếu cần sẽ mượn để photo rồi trả ngay (đối với sách nghiên cứu thuộc loại quý hiếm) . Các nhà sách là nơi dừng chân yêu thích nhất mỗi khi có thời gian rảnh.

3- Thích đi du lịch. Bất cứ khi nào có thể đều sẵn sàng thu xếp để lên đường. Có xu hướng thích đi về phía núi hơn là ra biển. Khi vui thì hay đi với nhiều người. Lúc buồn thì chỉ đi một mình.

4- Có một niềm say mê đặc biệt đối với màu xanh. Hay sử dụng màu xanh lá nhạt trong trang trí nhà cửa. Đi mua sắm thường bị thu hút bởi những thứ có màu xanh da trời.

5- Thích những chỗ ngồi bên cửa sổ và có nhiều cây xanh.

6- Không hợp với những trang phục kiểu cách cầu kỳ hay điệu đà. Thích sự đơn giản và nhã nhặn.

7- Đôi lúc độc lập và mạo hiểm ngoài giới hạn cho phép

Read more if you care....