Nguyễn Ước dịch
Đất ơi, ngươi xinh đẹp biết bao,
và siêu phàm biết mấy!
Hoàn hảo biết bao khi ngươi vâng lời ánh sáng,
cao quí biết mấy khi ngươi qui thuận mặt trời!
Khuôn mặt ngươi đáng yêu biết bao
khi đeo chiếc mạng bóng tối,
và quyến rũ biết mấy
khi mang mặt nạ mịt mùng!
Vỗ về biết bao bài hát sớm mai của ngươi,
và khắc nghiệt biết mấy
những lời ca tụng chiều tà của ngươi!
Ngươi toàn vẹn biết bao, Đất ơi,
và oai nghiêm biết mấy!
Ta từng đi trên bình nguyên của ngươi;
ta từng leo lên núi đá của ngươi;
ta từng xuống tận thung lũng của ngươi;
ta từng vào hang động của ngươi.
Nơi bình nguyên ngươi ta tìm thấy giấc mơ của ta;
trên núi cao ngươi ta tìm thấy niềm tin của ta;
trong thung lũng ngươi ta chứng kiến tĩnh lặng của ngươi;
trên đá sỏi ngươi, lòng kiên định của ngươi;
và trong hang động ngươi, niềm bí mật của ngươi.
Ngươi yếu đuối và mạnh mẽ,
khiêm nhượng và kiêu sa.
Ngươi mềm dẻo và cứng cỏi,
rõ ràng và bí mật.
Ta đã cưỡi lên biển cả của ngươi,
thám hiểm các dòng sông của ngươi,
và đi theo các con suối của ngươi.
Ta đã nghe Vĩnh cửu nói
qua thủy triều ngươi lên xuống,
và các thời đại vọng lại
những bài ngươi hát giữa đồi cao.
Ta đã nghe cuộc đời đang gọi cuộc đời
trong các hẽm núi
dọc theo triền non.
Ngươi là miệng và môi của Vĩnh cửu,
dây đàn và ngón tay của Thời gian,
bí nhiệm và đáp án của Cuộc đời.
Mùa xuân của ngươi đánh thức ta dậy,
dẫn ta ra đồng ruộng ngươi,
nơi hơi thở ngươi thơm ngát
tỏa lên như trầm hương.
Ta từng thấy hoa trái lao động mùa hạ của ngươi.
Vào mùa thu, trong vườn nho ngươi,
ta thấy máu ngươi chảy tràn như rượu.
Mùa đông của ngươi mang ta vào giường ngươi,
nơi tuyết trắng làm chứng ngươi trinh bạch.
Mùa xuân, ngươi tinh chất thơm ngát;
mùa hạ, ngươi hào phóng;
mùa thu, ngươi nguồn dư dật.
Một đêm trời lặng và trong,
ta mở mọi cửa sổ và cửa lớn của linh hồn,
bước ra ngoài để nhìn ngươi,
trái tim ta căng phồng tham lam và dục vọng.
Và ta thấy ngươi nhìn chằm chặp các ngôi sao
đang lấp lánh cười với ngươi.
Ta bèn liệng hết gông xiềng
vì vừa khám phá ra rằng
chính trong không gian của ngươi
mới là nơi cư ngụ của linh hồn.
Khát vọng của nó lớn lên trong khát vọng của ngươi;
bình an của nó yên nghỉ trong bình an của ngươi;
và hạnh phúc của nó ở trong bụi vàng
các ngôi sao rắc lên hình hài ngươi.
Một đêm, bầu trời chuyển màu xám xịt,
linh hồn mệt nhoài khắc khoải,
ta bước ra ngoài với ngươi.
Và ngươi xuất hiện với ta như gã khổng lồ,
vũ trang bằng bão tố thịnh nộ,
chiến đấu với quá khứ bằng hiện tại,
đổi thay cái cũ bằng cái mới,
và để cho kẻ mạnh đánh tan kẻ yếu.
Lập tức ta học được rằng
qui luật của người đời là qui luật của ngươi.
Ta học được rằng
kẻ nào không tự bẻ cành khô của mình
bằng chính bão tố của mình,
sẽ chết trong mệt nhoài.
Và kẻ nào không dùng cách mạng
để bứt lá khô của mình,
sẽ chầm chậm lụi tàn.
Ngươi hào phóng biết bao, Đất ơi,
và mạnh mẽ biết mấy lòng ngươi trông ngóng
các đứa con lạc loài giữa những gì chúng sở đắc
và những gì chúng không thể thành tựu.
Chúng ta la hét và ngươi mỉm cười,
Chúng ta xê dịch và ngươi ở lại.
Chúng ta nhạo báng và ngươi hiến dâng.
Chúng ta làm ô uế và ngươi thánh hóa.
Chúng ta ngủ không một giấc mộng,
còn ngươi mơ trong tỉnh thức vĩnh viễn của mình.
Chúng ta đâm thủng ngực ngươi bằng giáo với gươm,
và ngươi băng bó vết thương của chúng ta
bằng dầu với nhựa thơm.
Chúng ta gieo trong cánh đồng ngươi những sọ cùng xương
và từ chúng ngươi mọc lên
cây hạnh đào cùng cây dương liễu.
Chúng ta đổ những phế thải vào lồng ngực ngươi,
và ngươi làm đầy sân đập thóc của chúng ta
với những bó lúa mì
và máy ép rượu của chúng ta
với những chùm nho.
Chúng ta chiết từ các thành tố của ngươi
để chế ra đại bác và đạn bom,
nhưng xuất từ các thành tố của chúng ta,
ngươi tạo ra hoa huệ và hoa hồng.
Ngươi nhẫn nại biết bao, Đất ơi,
và nhân từ biết mấy!
Có phải ngươi là hạt bụi được bàn chân Thượng đế nâng lên
khi ngài du hành qua Vũ trụ
từ đông sang tây?
Hay là tia lửa được phóng chiếu
từ lò lửa của Vĩnh cửu?
Có phải ngươi là hạt mầm
rơi trong cánh đồng trên bầu trời
để mọc thành cây của Thượng đế
vươn lên các tầng trời
bằng những cành thượng thiên của nó?
Hay ngươi là giọt máu trong huyết quản
của gã khổng lồ nhất,
hay ngươi là hạt mồ hôi
trên lông mày hắn?
Có phải ngươi là trái cây chín bởi mặt trời?
Có phải ngươi mọc lên từ cây Tri thức Tuyệt đối
với rễ trải khắp Vĩnh cửu
và cành xuyên suốt Vô cùng?
Có phải ngươi là hạt châu được Thần linh của Thời gian
đặt vào lòng bàn tay Thần linh của Không gian?
Ngươi là ai, Đất ơi, và ngươi là gì?
Ngươi là "Ta", Đất ơi!
Ngươi là thị lực và sáng suốt của ta.
Ngươi là hiểu biết và giấc mộng của ta.
Ngươi là cơn đói và cơn khát của ta.
Ngươi là đau khổ và hân hoan của ta.
Ngươi là hờ hững và cảnh giác của ta.
Ngươi là cái đẹp sống trong đôi mắt ta,
là cơn khát khao trong tâm hồn ta,
và là sự sống bất tận của linh hồn ta.
Ngươi là "Ta", Đất ơi.
Nếu chẳng ở cho hữu thể ta,
ngươi hẳn không hiện hữu.
How perfect is your obedience to the light, and
how noble is your submission to the sun!
How lovely you are, veiled in shadow, and how
charming your face, masked with obscurity!
How soothing is the song of your dawn, and how
harsh are the praises of your eventide!
How perfect you are, Earth, and how majestic!
I have walked over your plains, I have climbed your
stony mountains; I have descended into your valleys;
I have entered into your caves.
In the plains, I found your dream; upon the mountain
I found your pride; in the valley I witnessed your
tranquility; in the rocks your resolution; in the
cave your secrecy.
You are weak and powerful and humble and haughty.
You are pliant and rigid, and clear and secret.
I have ridden your seas and explored your rivers and
followed your brooks.
I hear Eternity speak through your ebb and flow,
and the ages echoing your songs among your hills.
I listened to life calling to life in your mountain
passes and along your slopes.
You are the mouth and lips of Eternity, the strings
and fingers of Time, the mystery and solution of
Life.
Your Spring has awakened me and led me to your fields
where your aromatic breath ascends like
incense.
I have seen the fruits of your Summer labor.
In Autumn, in your vineyards, I saw your
blood flow as wine.
Your Winter carried me into your bed, where the snow
attested your purity.
In your Spring you are an aromatic essence; in your
Summer you are generous; in your Autumn you are
a source of plenty.
One calm and clear night I opened the windows and
doors of my soul and went out to see you, my
heart tense with lust and greed.
And I saw you staring at the stars that smiled at
you. So I cast away my fetters, for I
found out that the dwelling place of the soul is in
your space.
Its desires grow in your desires; its peace rests in
your peace, and its happiness is in the golden
dust which the stars sprinkle upon your body.
One night, as the skies turned gray, and my soul was
wearied and anxious, I went out to you.
And you appeared to me like a giant, armed with
raging tempests, fighting the past with the present,
replacing the old with the new, and letting the
strong disperse the weak.
Whereupon I learned that the law of the people is
your law.
I learned that he who does not break his dry branches
with his tempest, will die wearily,
And he who does not use revolution, to strip
his dry leaves, will slowly perish.
How generous you are, Earth, and how strong is your
yearning for your children lost between that which
they have attained and that which they could not
obtain.
We clamor and you smile; we flit
but you stay!
We blaspheme and you consecrate.
We defile and you sanctify
We sleep without dreams; but you
dream in your eternal wakefulness.
We pierce your bosom with swords and spears,
And you dress our wounds with oil and balsam.
We plant your fields with skulls and bones,
and from them you rear cypress
and willow trees.
We empty our wastes in your bosom, and you fill
our threshing-floors with wheat sheaves, and
our wine presses with grapes.
We extract your elements to make cannons and
bombs, but out of our elements you create
lilies and roses.
How patient you are, Earth, and how merciful!
Are you an atom of dust raised by
the feet of God when He journeyed from the east
to the west of the Universe?
Or a spark projected from the furnace
of Eternity?
Are you a seed dropped in the field of the
firmament to become God's tree reaching above
the heavens with its celestial branches?
Or are you a drop of blood in the veins of the
giant of giants, or a bead of sweat upon his
brow?
Are you a fruit ripened by the sun?
Do you grow from the tree of Absolute
Knowledge, whose roots extend through
Eternity, and whose branches soar through
the Infinite?
Are you a jewel placed by the God of Time in the
palm of the God of Space?
Who are you, Earth, and what are you?
You are "I", Earth!
You are my sight and my discernment.
You are my knowledge and my
dream
You are my hunger and my thirst.
You are my sorrow and my joy.
You are my inadvertence and my wakefulness.
You are the beauty that lives in my eyes,
the longing in my heart, the everlasting life
in my soul.
You are "I", Earth.
Had it not been for my being,
You would not have been."
No comments:
Post a Comment