một bình minh không hồi chuông báo
da thịt chấp nhận buốt lạnh
ngoài cửa rậm rịch gió
tràn vào lời hỏi thăm tôi không muốn.
.
mặt hồ phẳng lặng như nỗi buồn tôi nguôi ngoai
hay giả vờ chìm xuống
giả vờ cười với một ai đó đi ngược chiều
thỏa hiệp ngớ ngẩn
trái tim nặng nề lê bước khi còn một mình
ừ thì tôi luôn còn một mình
sau những niềm vui
người hời hợt ra về duỗi thân ngủ ngon
giấc tôi cuộn hình đứa trẻ
tiếc nuối hơi ấm đã hững hờ tan đi
.
ký ức vụn vặt
những mảnh hạnh phúc còn có thể nở hoa
hay lụi tàn dần
câu nói tổn thương thốt ra trong cơn giận dữ
có tha thứ được không?
.
Khiêng vác nỗi u uẩn đêm qua
thả xuống mặt hồ phẳng lặng
loang ra loang ra những vòng tròn
định mệnh tỉnh thức
đừng bắt tôi cười nói với mặt trời
đừng thêm một lần tha thứ…
No comments:
Post a Comment