Chợt thu
một thoáng rợn tên là heo may
một hương cây tên là kỷ niệm
một góc phố tên là hò hẹn
một nỗi nhớ tên là không tên
1968
chợt thu 2
Chiều se sẽ hương
Vườn se sẽ sương
Đường se sẽ quạnh
Trời se sẽ lạnh
Người se sẽ buồn
1969
HOA TÁO MÙA THU
Cửa phòng anh vắng lặng Mùa hạ đi qua không chờ Lá táo rơi đầy dưới gốc Trên những cành hoa trắng đơm đầy Hoa táo rơi trên tay Nhắc lời một bài hát xa xăm nào đó Mùa thu cũng sắp đi rồi Vẫn một mình em thôi Hoa táo mùa thu khẽ nhắc ... | |
Có cơn bão không đi vào đất liền
1.
chúng ta đã bên nhau quá lâu
lâu đến nỗi, đôi khi
lo âu của người này là băn khoăn không dứt
của người kia, và ngược lại
đôi khi, bàn tay người này cảm nhận
được nắng ấm, khi người kia đang trong
sóng biển, một ngày hè
chúng ta đã từng than thở
về người bay và chân trời*
ai đã lấy đi màu trong veo trong đôi mắt ấy
những nếp nhăn điên rồ
cày trên trán ta long đong số phận
2.
chúng ta đã từng mơ
và đôi lần làm giấc mơ thành hiện thực
những có thể và không
những bước chân bên nhau
đan vào nhau
những vệt sáng tối như lưới mềm
đó là điều chúng ta đã giễu cười
nhưng đã không tìm con đường vuột thoát
3.
đối diện nhau qua mặt gương phẳng
những trùng lắp nao lòng
thôi đừng lời dao cắt
cũng không còn nhiều ngày nữa
cũng không còn nhiều niềm vui nữa
có thể chân thành hơn chăng
có thể thanh thản hơn chăng
nụ cười của người này có thể thắp sáng
khuôn mặt của người kia chăng
có cơn bão không đi vào đất liền
mà mưa cứ suốt đêm không dứt
*Tôi khóc những chân trời không có người bay
Lại khóc những người bay không có chân trời
Trần Dần
Dù Năm Dù Tháng
Anh hái cành phù dung trắng
Cho em niềm vui cầm tay
Màu hoa như màu ánh nắng
Buổi chiều chợt tím không hay
Nhìn hoa bâng khuâng anh nói
Mới thôi mà đã một ngày.
Ruộng cấy ta mong cơn mưa
Ruộng gặt ta mong ngọn nắng
Chăm lo cánh đồng tình yêu
Anh đếm từng vầng trăng sáng
Thiết tha anh nói cùng trăng
Mới thôi đã tròn một tháng.
Mùa xuân lên đồi cỏ thơm
Mùa hạ nhìn trời mây khói
Mây tím chân cầu tím núi
Đông xa ngày trắng mưa dầm
Nhìn trời ngẩn ngơ anh nói
Mới thôi mà đã một năm.
Sẽ đến một ngày trắng tóc
Nhưng lòng anh vẫn không nguôi
Thời gian sao mà xuẩn ngốc
Mới thôi đã một đời người.
Dù năm dù tháng em ơi
Tim anh chỉ đập một đời
Nhưng trái tim mang vĩnh cửu
Trong từng giọt máu đỏ tươi.
Đường tiệm cận
Đừng là đường cắt
Gặp một ngày
Rồi chia tay vĩnh viễn
Đừng là đường song song
Khoảng cách suốt đời
Không lời ước hẹn
Xin là đường tiệm cận
Mỗi ngày một gần thêm
Rồi một chiều
Giông bão sẽ lặng im
Nơi vô định thuyền hai ta hoà một
Ai có biết đâu
Một khoảng trống
Kiêu sa
Đơn độc
Vẫn bướng bỉnh
lạ lùng
len lỏi
giữa tim nhau
st
Cuối con đường
Cuối con đường không đi hết cùng nhau
Vòm lá biếc trở mình bỡ ngỡ
Bước chân anh nặng theo từng nhịp thở
Buông tay em ra, anh!
Cuối con đường bịn rịn những yêu thương
Nơi khoé mắt còn gì cho nước mắt
Thôi
đừng cúi mặt
chẳng thể tìm điều đã đánh mất đâu
Cái ngày xưa khờ dại nụ hôn đầu
Và câu hỏi “Vì sao?” muôn thuở
Vì sao ta yêu nhau?
Vì sao ta xa nhau?
Vì sao?
Vì sao?
Cuối con đường đầy lá và lặng im
Những kỷ niệm vụng về, quên quên nhớ
Gió mùa vẫn gieo 1 phím vọng
Cho anh đợi chờ
Bồi hồi cái nắm tay như một giấc mơ
Dịu êm quá nên thành mong manh quá
Thôi, anh ơi, em sợ
Cuối con đường biêng biếc một mầm yêu…
st
Gửi X
Lẽ ra em không nên, không nên
không nên từng có lúc quay đầu lại;
tôi không nên, không nên
từng có lúc ngẩng đầu lên.
như con chim sẻ tìm thức ăn,
vô ý để rơi một hạt xuống đỉnh đồi,
em đã trồng một cây liễu
trên đồng bằng cuộc đời tôi.
Hoặc cố ý,
hoặc vô tình,
tôi vẫn chưa nặn được
vầng trăng tròn nghe nói thuộc về tôi.
Khi ngã lòng, hoang mang,
tôi đã đốn cây liễu đó;
cành rơi xuống đất,
thảy mọc thành cây nhỏ.
Nhiều năm qua,
bất ngờ tôi biết được,
trong sâu kín trái tim tôi,
mọc một dải rừng âm trong lòng đất.
Sẽ đến lúc, lá thảy rồi sẽ rụng,
nhưng rễ vẫn luôn luôn thức tỉnh
(Shang heng chang - Korean)
Ngã ba
(Leaf's request )
Cứ nghĩ còn đi tiếp với anh
Nhưng đến ngã ba rồi, em phải rẽ
Cái ngã ba bao đời vẫn thế
Chiều nay thành vô lý trong em
Không có vòm cây chót vót tiếng chim
Để dừng lại chia lời trong bóng lá
Nắng như thế con đường mù bụi đá
Em rẽ nhanh, lời tạm biệt rẽ cùng
Để lại sau lưng con đường đi chung
Phút đột ngột có em rồi không có
Bên tai em chỉ còn lời của gió
Đừng đi, đừng đi, đừng đi!
Một con đường cát bỏng phía xa kia
Lè tè đứng vài bụi gai hoa dại
Sông xa lắm đi bao giờ cho tới
Không biết chiều bến đợi có đò không?
Chỉ còn ngã ba ở lại sau lưng
Mênh mông nắng, không vòm cây bóng lá
Anh cũng đi rồi ngã ba thành xa lạ
Biết bao giờ về lại nữa mai sau?
Sẽ rất lâu, rất lâu, rất lâu
Còn trong em cái ngã ba chiều nắng
Lòng đi suốt cùng anh con đường vắng
Chân rẽ rồi, chẳng kịp, đã ngã ba
Automne malade
Automne malade et adoré
Tu mourras quand l'ouragan soufflera dans les roseraies
Quand il aura neigé
Dans les vergers
Pauvre automne
Meurs en blancheur et en richesse
De neige et de fruits mûrs
Au fond du ciel
Des éperviers planent
Sur les nixes nicettes aux cheveux verts et naines
Qui n'ont jamais aimé
Aux lisières lointaines
Les cerfs ont bramé
Et que j'aime ô saison que j'aime tes rumeurs
Les fruits tombant sans qu'on les cueille
Le vent et la forêt qui pleurent
Toutes leurs larmes en automne feuille à feuille
Les feuilles
Qu'on foule
Un train
Qui roule
La vie
S'écoule
***************
THU ỐM
Mùa thu đau ốm và được tôn sùng
Em sẽ chết khi cuồng phong thổi giữa vườn hồng
Khi tuyết rơi
Trong vườn quả tươi
Thu tội nghiệp
Hãy chết trong sắc trắng và sang giầu
Của tuyết và trái chín
Đáy trời
Chim cắt liệng
Trên những nam nữ thuỷ thần tóc xanh lùn tịt
Chưa bao giờ yêu
Ven rừng xa xăm
Nai đã gộ
Yêu thế mùa ơi, yêu tiếng xôn xao
Những trái rụng không chờ tay hái
Gió và rừng khóc mãi
Cạn dòng thu từng lá lá theo nhau
Lá rơi
Gót người
Con tàu
Lăn bánh
Cuộc đời
Trôi xuôi.
Hò hẹn mãi cuối cùng em cũng đến
Chỉ tiếc mùa thu vừa mới đi rồi
Còn sót lại trên bàn bông cúc tím
Bốn cành tàn, ba cánh sắp sửa rơi
Hò hẹn mãi cuối cùng em đã tới
Như cánh chim trong mắt của chân trời
Ta đã chán lời vu vơ, giả dối
Hót lên! dù đau xót một lần thôi.
Chần chừ mãi cuối cùng em cũng nói
Rằng bồ câu không chết trẻ bao giờ
Anh sợ hãi bây giờ anh mới nhớ
Em hay là cơn bão tự ngàn xa.
Quả tim anh như căn nhà bé nhỏ
Gió em vào - nếu chán - gió lại ra
Hò hẹn mãi cuối cùng em đứng đó
Dẫu mùa thu, hoa cúc cướp anh rồi...