Nhiều khi ở giữa ngày thường
Tôi còn lại những nỗi khổ đau của chính mình
Từ bi kịch của người khác
Cánh cửa không mở ra cánh rừng
Tôi hốt hoảng trước bức tường trắng
Nhưng có những âm vang
Vẳng lên từ đâu đó
Một khu vườn, bến đò
Bốn mùa, cơn mưa
Một miền sông
Những âm vang mạnh mẽ hay mong manh
Khiến tôi ngẩng nhìn lên
Đám mây lang thang mang theo tôi
Ruổi rong trên đỉnh dịu dàng
Chạm từng bờ sâu, khoảng sáng
Khuôn mặt kỷ niệm
Cuộn xoáy...
Khi mây không còn là mây
Âm vang rời những âm vang
Tôi lại là tôi
Một phụ nữ nhỏ nhoi
Với những đoá hồng chưa kịp tươi lại
Sau buổi chợ mai
No comments:
Post a Comment