XANH
Thế mà cũng đã đỉnh trưa
Biển ngoài kia rực rỡ
Làm sao mãi như xanh?
Thế mà sóng chỉ gặp sóng thôi giữa muôn trùng
Con chim biển nhỏ nhoi vỗ mặt trời trên cát
Đã cho nhau được đến bằng không
Sao còn lấy đi của nhau chỉ một?
Thế mà biển cứ như xanh!
VỠ SÓNG
Đừng về tìm chi con sóng cũ em
Ngày đã vội vàng mang hoàng hôn cập bến
Những con sóng còng lưng gánh biển
Trăng đầy hết một đêm
Sóng giữa lòng sâu ồn ã phía đất liền
Anh đã ngàn xưa còn đâu mà nữa
Là thế thôi nhưng đã thôi là thế
Biết trở thành gì sau những nay mai?
Cũng có thể biển động phía chân trời
Muối sẽ mặn vào em bao mưa nguồn chớp bể
Thức giấc khẽ khàng một vết thương vừa cũ
Những mái chèo vỡ sóng xót xa…
TẤT CẢ LÀ Ở BIỂN
Nhân lúc người đã quên em sẽ quay về
Trong một ngày rất gần
Đi qua những chiếc lá miệt mài vàng ngoài sân
Cái màu sắc quay lưng rồi vẫn còn ám ảnh
Tưởng một lần chạm tay là vỡ vụn
mặc da em cớm nắng heo heo buồn
Nhân lúc người quên rồi em cũng sẽ quên
Cuối mùa thu đi về phía biển
Biển những ngày nhạt nắng rưng rưng
Nhân lúc em ở đây những con sóng hát
Đã cho nhau được đến bằng không
ReplyDeleteSao còn lấy đi của nhau chỉ một?