Tháng sáu
cố níu sự bình tĩnh ở lại
cố hình dung cây lá xanh
Ở đâu đó giữa tấp nập
những nụ cười giễu cợt treo trên từng cột mốc
căng những cánh cung
chiếc khẩu trang bất lực che khuôn mặt bất lực
chạy trốn mũi tên
lời thốt ra phút không cẩn trọng
Ngày đã thờ ơ
mặc kệ những hoài công nhắc nhớ
cố tràn ngập mình bằng giai điệu buốt xanh
cố tẩy rửa ký ức
Ở đâu đó giữa nắng gắt
những nói cười tiếp tục toả rạng hào quang
như không hề nuối tiếc
Không còn miền trôi giạt cũ
không còn vòng xoáy bất tận
ĐINH THỊ NHƯ THÚY
Bay lúc 18h20'
Ở đây mặt trời xuống chậm
18h20’ nắng còn rực rỡ
Em đã nghe thấy tiếng anh gọi
Giữa phòng chờ sân bay tràn ngập người
*
Luôn là cảm giác bơ vơ suốt chuyến đi
Luôn chờ đợi một điều gì đó một ai đó
Luôn bất lực khi không thể nói về những điều rất hiển nhiên
Những buồn bã đau đớn
Về tình yêu này
Đời sống này
Xứ sở này
Luôn phải che giấu tất cả bằng những mỹ từ những uyển ngữ
Luôn phải né tránh tất cả
(Như những đứa trẻ tránh xa dây mắc mèo
Khi luồn qua những thân cây trong rừng rậm)
Sự thật chưa bao giờ được phơi bày
Bởi chưa bao giờ đủ can đảm để nói
*
18h20’ chuyến bay có nhiều người Phương Bắc
Họ nhìn chúng ta bằng ánh nhìn xuyên qua
Như thể chúng ta chưa bao giờ tồn tại
Những chuyến taxi đặt trước
Trong khu vườn cỏ dại
Tắm gội bằng màu xanh cỏ cây
Như tắm gội bằng những câu thơ mỗi sáng
Để tôi bình an tâm
Có thể dòng chảy cuộc đời tôi
Chưa bao giờ cuồng loạn
Nhưng tim tôi sóng ngầm luôn cuộn
Vì những bông hoa dại
Thầm lặng nở trên cỏ ướt
Như những mảnh mặt trời
Tự nguyện buộc ràng tôi vào mái nhà này
Những công việc không tên
Bàn tay thô ráp
Đôi khi tôi ngồi nhớ
Sương mây của một thuở
Tôi còn là cỏ cây
Ban đêm
Giấc mơ tôi chao lượn
Dưới những vòm xanh
Sáng ra
Tóc tôi thơm mùi lá
Có một ngày
Quẫy cựa đòi bung vỡ những hạt mầm
Bỗng chốc tâm trí tôi
Bỗng chốc thân xác tôi
Bỗng chốc
xốp
mềm
ấm