Một mùa đông như người tình gặp lại.
Cỏ nồng hương trên đồng dưới bãi
cỏ nồng hương và ta buồn thương.
Tất thảy, lặng lẽ như nụ cười của người không nhớ tuổi
Ta không nhớ tuổi nhưng ta nhớ em
Chính vì nhớ em mà ta không nhớ tuổi
Em đâu rồi? Ôi sương khói mùa đông?
Băng qua miền cỏ phơi, thấy mình là một ngôi sao lạc
Có thể cháy lên, có thể chẳng là gì…
Cỏ nồng hương và ta buồn thương.
Băng qua miền cỏ phơi, không địa chỉ, không lời
Người đàn ông mộng mị
Băng qua miền cỏ phơi.
No comments:
Post a Comment