Tuổi ba mươi...

Tuổi ba mươi...
Lập lờ khôn dại
Hồi trẻ con nghe nói gì cũng cãi
Đến bây giờ chập chững học làm thinh

Tuổi ba mươi...
Đong đếm ân tình
Giở lại những dòng nhật ký
Tự cười mình cái thuở bắt đầu yêu

Tuổi ba mươi...
Từ sáng đến chiều
Quay quắt giữa những hồi chuông điện thoại
Ôi, nền văn minh hiện đại
Đang tước dần đi cái quyền được mơ màng

Tuổi ba mươi...
Còn muốn được đi hoang
Vắt trên vai câu đồng dao
Nhảy chân sáo giữa vườn cổ tích

Tuổi ba mươi...
Nợ đời nặng chịch
Nợ áo cơm đè nghiến túi thơ tình
Đêm vẫn muốn ghé mắt nhìn khe cửa
Còn được thấy sao trời lung linh

Tuổi ba mươi...
Ngồi tự trách mình
Không có cái dại nào giống nhau
Cái khôn cũng thế
Đời là câu chuyện kể
Người chỉ được nghe duy nhất có một lần

Tuổi ba mươi...

Mặc kệ thánh thần

Chỉ sợ chính mình là vật cản

Chỉ sợ còn đường mà chân ngại đi


Tuổi ba mươi...
Không cắp sách đi thi
Cuộc đời vẫn đầy những mùa thi nghiệt ngã
Hoặc là tay không, hoặc là tất cả
Hạnh phúc chẳng đến thăm những kẻ chỉ đứng nhìn

Vẩn vơ tự hát ru mình...

...Ừ, ba mươi thì ba mươi
Không khóc thì lại phải cười vậy thôi
Đường đời nửa quãng xa xôi
Ngẩn ngơ chẳng biết nên vui hay buồn...

5 comments:

  1. uh, có lẽ rồi cậu cũng như tớ, sẽ đồng cảm với bài thơ này suốt những năm tháng 30+
    Năm mới vui vẻ nhé

    ReplyDelete
  2. Tớ yêu này quá bạn Poem ah!
    Chưa 30 mà kề cận cảm thấy mình trong bài thơ này !

    ReplyDelete
  3. Cứ như là bức tranh tả thực ấy P nhỉ :) Hihi
    ...Ừ, ba mươi thì ba mươi
    Không khóc thì lại phải cười vậy thôi
    Đường đời nửa quãng xa xôi
    Ngẩn ngơ chẳng biết nên vui hay buồn...

    ReplyDelete
  4. Sắp 40 rồi, đọc 30 vẫn thấy hay! (spam tí nhé?:-))

    ReplyDelete
  5. @NOO: You're welcomed :-)

    ReplyDelete