Khi em không còn anh
Ngày và đêm giống nhau hết sức
Ngày có lửa trời nóng nực
Đêm bén ngót đêm đen...
Đó là khi anh không còn nghĩ về em
Tình cờ đọc lại bài thơ kết thúc
Chút lãng mạn mơ hồ còn sót
Đã rùng mình trước hai chữ cám ơn
Cám ơn anh đã an ủi đời em
Cám ơn lời nói đẹp
Cảm ơn sự rung động của con người sắt thép
Và cám ơn cái hôn khinh miệt cuối cùng!
Sự phũ phàng trùm lên nỗi nhớ mong
Tình yêu đã trở thành thuốc độc
Khi em viết bài thơ kết thúc
Không thể nào tin mình đã từng là của nhau
Không thể nào tin ta rơi xuống hố sâu
Sự đổ vỡ bất ngờ đến thế
Cái ngọt lịm trở thành cay xé
Cái gần gũi thân quen thành bận bịu quấy rầy
Mỗi nụ hôn nhớ lại nổi gai
Cái chán ghét làm cho ta kinh ngạc!
Không thể nào tin trước kia ta rất khác
Rất hồn nhiên và rất đắm say
Mỗi phút giây gần nhau thế giới chẳng còn ai
và hạnh phúc rên lên cuống quít
Sự đổ vỡ bất ngờ
Tình yêu bỗng chết
Cơn đau ác tính kéo qua đời
Bỗng dưng mình còn lại một mình thôi...
Cảm ơn anh đã không còn là của em
Cái mất mát của địa cầu khi gấu nuốt vầng trăng chắc cũng chỉ u ám thế!
Sự chia biệt của con người đã trở thành thông lệ
Trong em - gấu nuốt mặt trời
Trong em vỡ nát niềm vui
Hạnh phúc mỗi ngày giả tạo
Chiếc mặt nạ với nụ cười không thể thiếu
Hành trang ngạo mạn bước lên đời
Cám ơn chiếc mặt nạ vui
Dấu đời trăng lạnh lẽo
(Vẻ quạnh hiu như chiếc bóng bên đường)
Nhưng sự thật trần truồng như thế vẫn còn hơn
Cái góp mặt tê lòng của trăm nghìn chú cuội
Cái buốt giá nửa chừng đánh đổi
Ngại đâu trăng phải mọc một mình
Quờ quạng làm gì những sao nháy xung quanh?
Nhờ anh
Em có được bài thơ kết thúc
Dựng bằng tre trăm đốt của đời
Đốt hạnh phúc tình yêu
Đốt kỉ niệm rã rời
Đốt anh và em
Đốt khởi đầu và chấm hết
Nếu bụt xưa bay về trời biền biệt
Chẳng ban cho ân sủng cuối cùng
Chiếc mặt nạ cười em vẫn giữ
Phải không?
Chào anh, hạnh phúc của em
Phút thoảng qua đau nhói
Những ngày đêm héo mòn chờ đợi
Cuộc sống riêng tì vết của mỗi người
Những nỗi buồn chen lẫn với niềm vui
Sự đổ vỡ bất ngờ đến thế!
Khi hạnh phúc bay đi lặng lẽ
Cái bóng của đời ngước mắt tráo trưng
Anh và em lẽ nào chỉ là những chứng nhân
Cái o ép của đời bắt ta quay mặt lại
Nếu hông đời còn bay những con diều giấy
Những hình nhân biết múa biết cười
Những nông cạn bên trong
Những hào nhoáng bên ngoài
Những sâu thẳm chỉ đời ta biết được...
Không thể ngủ dài trong tuyệt vọng
Dẫu là trăng chỉ mọc một mình
Ôi hạnh phúc nào bằng hạnh phúc hồi sinh
Mắt mở lớn và trái tim biết thở
Phải hạnh phúc thấy hồn mình mở cửa
Đang nực cười
Khi nói!
Cám ơn!
Phạm Thị Ngoc Liên
No comments:
Post a Comment