NHỮNG VẦNG TRĂNG CHỈ MỌC MỘT MÌNH

Khi em không còn anh
Ngày và đêm giống nhau hết sức
Ngày có lửa trời nóng nực
Đêm bén ngót đêm đen...

Đó là khi anh không còn nghĩ về em
Tình cờ đọc lại bài thơ kết thúc
Chút lãng mạn mơ hồ còn sót
Đã rùng mình trước hai chữ cám ơn
Cám ơn anh đã an ủi đời em
Cám ơn lời nói đẹp
Cảm ơn sự rung động của con người sắt thép
Và cám ơn cái hôn khinh miệt cuối cùng!
Sự phũ phàng trùm lên nỗi nhớ mong
Tình yêu đã trở thành thuốc độc

Khi em viết bài thơ kết thúc
Không thể nào tin mình đã từng là của nhau
Không thể nào tin ta rơi xuống hố sâu
Sự đổ vỡ bất ngờ đến thế
Cái ngọt lịm trở thành cay xé
Cái gần gũi thân quen thành bận bịu quấy rầy
Mỗi nụ hôn nhớ lại nổi gai
Cái chán ghét làm cho ta kinh ngạc!
Không thể nào tin trước kia ta rất khác
Rất hồn nhiên và rất đắm say
Mỗi phút giây gần nhau thế giới chẳng còn ai
và hạnh phúc rên lên cuống quít
Sự đổ vỡ bất ngờ
Tình yêu bỗng chết
Cơn đau ác tính kéo qua đời
Bỗng dưng mình còn lại một mình thôi...
Cảm ơn anh đã không còn là của em
Cái mất mát của địa cầu khi gấu nuốt vầng trăng chắc cũng chỉ u ám thế!
Sự chia biệt của con người đã trở thành thông lệ
Trong em - gấu nuốt mặt trời
Trong em vỡ nát niềm vui
Hạnh phúc mỗi ngày giả tạo
Chiếc mặt nạ với nụ cười không thể thiếu
Hành trang ngạo mạn bước lên đời

Cám ơn chiếc mặt nạ vui
Dấu đời trăng lạnh lẽo
(Vẻ quạnh hiu như chiếc bóng bên đường)
Nhưng sự thật trần truồng như thế vẫn còn hơn
Cái góp mặt tê lòng của trăm nghìn chú cuội
Cái buốt giá nửa chừng đánh đổi
Ngại đâu trăng phải mọc một mình
Quờ quạng làm gì những sao nháy xung quanh?

Nhờ anh
Em có được bài thơ kết thúc
Dựng bằng tre trăm đốt của đời
Đốt hạnh phúc tình yêu
Đốt kỉ niệm rã rời
Đốt anh và em
Đốt khởi đầu và chấm hết
Nếu bụt xưa bay về trời biền biệt
Chẳng ban cho ân sủng cuối cùng
Chiếc mặt nạ cười em vẫn giữ
Phải không?

Chào anh, hạnh phúc của em
Phút thoảng qua đau nhói
Những ngày đêm héo mòn chờ đợi
Cuộc sống riêng tì vết của mỗi người
Những nỗi buồn chen lẫn với niềm vui
Sự đổ vỡ bất ngờ đến thế!
Khi hạnh phúc bay đi lặng lẽ
Cái bóng của đời ngước mắt tráo trưng
Anh và em lẽ nào chỉ là những chứng nhân
Cái o ép của đời bắt ta quay mặt lại
Nếu hông đời còn bay những con diều giấy
Những hình nhân biết múa biết cười
Những nông cạn bên trong
Những hào nhoáng bên ngoài
Những sâu thẳm chỉ đời ta biết được...
Không thể ngủ dài trong tuyệt vọng
Dẫu là trăng chỉ mọc một mình
Ôi hạnh phúc nào bằng hạnh phúc hồi sinh
Mắt mở lớn và trái tim biết thở
Phải hạnh phúc thấy hồn mình mở cửa
Đang nực cười
Khi nói!
Cám ơn!

Phạm Thị Ngoc Liên

EM SẼ YÊU ANH NHƯ THÁNG GIÊNG



Khi bầu trời tràn đầy màu xanh và mặt đất tràn đầy cỏ hoa, nơi em đi qua
thời tiết cũng trở nên bồng bột – lúc nắng hiền hòa lúc mưa nhỏ giọt, bầy
chim én cứ bay và cứ bay, bầy chim sẻ rộn ràng trên mái ngói. Gió thoang
thoảng mùi hương đồng nội – mùi trái cây – mùi nõn chuối, lá dong... Ấy là
khi Sài Gòn đi qua mùa đông, khoác áo mới của tháng giêng tơ nõn...

Anh ở xa rất xa nơi có đủ bốn mùa, anh gửi cho em chút tháng giêng rét
ngọt, phong thư mở vẫn còn hơi giá buốt như nói với em rằng nhớ anh nhớ
anh. Nơi em đi qua, từng vuông cỏ màu xanh cũng nhắc lại những niềm vui
thầm kín, anh ở xa vẫn cùng em hò hẹn. Và không gian dịu nhẹ yên lành. Em ngồi hát giữa tháng giêng tơ
nõn...

Tháng giêng trong tay em – tháng giêng rét ngọt. Anh như gần rồi lại như xa.
Anh bên em như chiếc ghế trước hiên nhà, yên lặng đón em từng sáng
trong veo từng chiều mưa đổ. Anh thả quanh em bao nhiêu là gió, em đến
nơi nào gió cũng đi theo – gió nồng nàn – gió nóng như thiêu, gió mơn nhẹ -
gió mềm như lụa...

Em sẽ yêu anh như tháng giêng thương nhớ. Ôi tháng giêng tháng giêng
tháng giêng – Tháng lộng lẫy của cả mười hai tháng – tháng tiếng hót các
loài chim – tháng vương miện các lòai hoa – tháng hạnh phúc trăm thứ quả.
Tháng giêng không giận hờn không đánh đố, không ích kỷ không đắn đo.
Tháng giêng nồng nhiệt dịu dàng. Tháng giêng hy sinh. Tháng giêng tha thứ...

Em sẽ yêu anh yêu anh yêu anh. Tháng giêng đẹp trong từng con chữ.
Tháng giêng vuông vắn. Tháng giêng tròn. Tháng giêng pháo bông rực sáng
tâm hồn. Tháng giêng dài như sông tháng giêng rộng như biển. Tháng giêng
chở những điều tha thiết, nói rằng – Em yêu anh yêu anh...

Phạm Thị Ngọc Liên