Thành phố buổi sáng chưa có nắng
Mù sương em nhớ anh
người người từng hàng đi như rước lễ
em trôi theo về phía mặt trời.
Thành phố buổi trưa sợi nắng buồn ngủ
rơi trên tóc em nhớ anh
ly thủy tinh nói lời vỗ về
màu si rô ngọt lịm
môi em thơm ấm dịu môi người.
Thành phố buổi chiều cơn mưa đuổi nắng
ướt đẫm bờ vai mềm em nhớ anh
những chiếc lá gọi nhau trên đường
bờ hè nhà ai từng đôi quấn quýt
vòng bánh xe quay miên man…
Thành phố buổi tối nắng im lìm trong cây
dịu dàng điệu nhạc buồn em nhớ anh
ngẩn ngơ đong đưa nhịp võng
anh ở đâu anh như giọt nắng
tháng chạp lười chưa về
em mãi ngóng nơi xa.
Thành phố một ngày không như mọi ngày
em nhớ anh hai mươi bốn tiếng
thời gian bĩu môi cười
trái tim giễu cợt
những hoa hồng uể oải tỏa hương
yêu…
Mộng du
Nửa đêm thức dậy thấy mình chống chếnh
Mây bay gót chân
Mặt đất đỉnh đầu
Em đã đi bao giờ không biết nữa
Để lại vườn cây hoa lá không màu
Ta đã ném đời mình vào bão tố
Trái tim ta không giương nổi cánh buồm
Níu vội tiếng dương cầm thoi thóp thở
Mặt đất mỏng manh
Không đứng vững nỗi buồn...
Trong đêm tối
Tiếng sấm rền run rẩy
Em đã rời xa như một con tàu
Ta nhặt hơi thở em còn sót lại
Tung xuống vườn
Ngồi đợi một mùa sau...
Mây bay gót chân
Mặt đất đỉnh đầu
Em đã đi bao giờ không biết nữa
Để lại vườn cây hoa lá không màu
Ta đã ném đời mình vào bão tố
Trái tim ta không giương nổi cánh buồm
Níu vội tiếng dương cầm thoi thóp thở
Mặt đất mỏng manh
Không đứng vững nỗi buồn...
Trong đêm tối
Tiếng sấm rền run rẩy
Em đã rời xa như một con tàu
Ta nhặt hơi thở em còn sót lại
Tung xuống vườn
Ngồi đợi một mùa sau...
Subscribe to:
Posts (Atom)