Một ngày không như mọi ngày

Thành phố buổi sáng chưa có nắng

Mù sương em nhớ anh

người người từng hàng đi như rước lễ

em trôi theo về phía mặt trời.


Thành phố buổi trưa sợi nắng buồn ngủ

rơi trên tóc em nhớ anh

ly thủy tinh nói lời vỗ về

màu si rô ngọt lịm

môi em thơm ấm dịu môi người.


Thành phố buổi chiều cơn mưa đuổi nắng

ướt đẫm bờ vai mềm em nhớ anh

những chiếc lá gọi nhau trên đường

bờ hè nhà ai từng đôi quấn quýt

vòng bánh xe quay miên man…


Thành phố buổi tối nắng im lìm trong cây

dịu dàng điệu nhạc buồn em nhớ anh

ngẩn ngơ đong đưa nhịp võng

anh ở đâu anh như giọt nắng

tháng chạp lười chưa về

em mãi ngóng nơi xa.


Thành phố một ngày không như mọi ngày

em nhớ anh hai mươi bốn tiếng

thời gian bĩu môi cười

trái tim giễu cợt

những hoa hồng uể oải tỏa hương

yêu…

Mộng du

Nửa đêm thức dậy thấy mình chống chếnh
Mây bay gót chân
Mặt đất đỉnh đầu
Em đã đi bao giờ không biết nữa
Để lại vườn cây hoa lá không màu

Ta đã ném đời mình vào bão tố
Trái tim ta không giương nổi cánh buồm
Níu vội tiếng dương cầm thoi thóp thở
Mặt đất mỏng manh
Không đứng vững nỗi buồn...

Trong đêm tối
Tiếng sấm rền run rẩy
Em đã rời xa như một con tàu
Ta nhặt hơi thở em còn sót lại
Tung xuống vườn
Ngồi đợi một mùa sau...

Tháng 7


Em sợ mình lạc lối

Em không tìm được con đường đến anh

42 bông quỳnh đêm nay sẽ nở

Những búp nụ đang uốn cong

Lòng em vừa trải qua náo loạn

Anh đang ở một nơi tràn đầy ánh sáng

Ai đó đang muốn trưng bày anh

Muốn cài anh lên tóc

*

Em khởi sự may những chiếc áo gối

Cho những chiếc gối tựa

Trong phòng khách giản dị của chúng ta

Em chọn vải màu sặc sỡ

Những màu gợi nắng ấm phương Nam

*

42 bông quỳnh sẽ nở trong một đêm

Đôi khi

Em thật sự không biết

Mình sẽ phải làm gì

12.7

Là những khi…

Là những khi…


Là những khi mệt mỏi mà không dám cúi xuống vì sợ đánh rơi một giọt nước mắt
là những khi cô đơn mà không dám nói ra một lời vì sợ trái tim mình tan nát
là những khi bình yên mà không biết làm cách nào giữ trên môi một tiếng cười thanh thoát
là những khi ngơ ngác không biết mình là ai...
*
chúng ta đến trong cuộc đời và điều đầu tiên xin từ chối là những đắng cay

bản năng đâu dạy cho con người biết yêu thương những mất mát

nên đi qua một bình minh thì cảm ơn một bình minh vừa tắt

đi qua một ngày mưa thì cảm ơn một ngày mưa nhiều mây xám

sống như mong muốn sống thật lòng!

*

Cứ đưa bàn tay ra mà không cần biết ai đó nắm được không

sẽ thấy mình sao tự nhiên gần gũi quá

mặc những người thân quen cố giấu vào trong sự xa lạ

hay người xa lạ cố giấu vào trong những nghi ngờ vội vã

có khác gì nhau…

*

Nhưng những vết thương thật sự chỉ đến từ phía sau

lúc nhìn thấy người ta cần trong đời bằng một cái nhìn lén

lúc gương mặt ta tin sẽ mang đến trong đời ta hạnh phúc đã nhìn về một hướng khác

lúc tình yêu của một con người ta yêu giờ được một người không phải ta giữ chặt

thì biết phải làm sao?

*

Để rồi có những khi đớn đau mà không dám làm phiền đến lòng bao dung một chút nào

rồi có những khi lặng im xem như lòng mình đã chết

rồi có những khi ngồi mãi bên hiên nhà như một người lữ khách

rồi có những khi cứ mong cuộc đời chỉ toàn là đêm trắng

để dần sẽ quen…

*

Chúng ta đã bước đi trong cuộc đời và tiếp nhận những đổi thay

sao vẫn muốn tin tình yêu là bất biến

mỗi phút giây đi qua có biết bao nhiêu lần là những cuộc đưa tiễn

vậy mà cả quãng đời đi qua ta đứng hoài trong phần đời hối tiếc

không nỡ rời xa…

*

Chỉ là bão giông đó là thứ chúng ta phải trải qua

khóc một lần rồi thêm một lần nữa

mất một lần rồi thêm một lần mất hơn như thế

không sớm thì muộn thôi…

*

Có khi hãy để cho cuộc đời vay trước chúng ta những niềm vui!


1g45am 1/7/09

Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời?

Có phải chúng ta đang tự đánh mất đi một quãng đời
của những ngày tháng mà trái tim lừa dối rằng đó là cảm giác yên vui?

*
Những điều thuộc về duyên số đã mang chúng ta đặt vào một ngôi nhà dưới bầu trời

không ai đánh cắp của ai một lời hứa

đi đến cuối con đường chỉ là niềm tin trong phút giây ta cần phải nói rõ

khi đứng giữa bao người chúng ta cho mình cái quyền được làm đứa trẻ nhỏ

không chút đắn đo những ước mơ

*

Một ngôi nhà với nhiều cánh cửa mở ra đợi chúng ta trở về

ngồi nhìn nhau với cái nhìn hạnh phúc

một tiếng cười nhỏ nhoi cũng biết cách lan đi hết lồng ngực

một tiếng ho cũng làm cho người kia đuối sức

một câu dỗi hờn cũng đủ giúp ngày dài hơn 24 tiếng

chúng ta biết chờ đợi để thương yêu...

*

Nhưng rồi từng ngày dài, từng năm tháng, và từng vết đau...

đã đắp bồi như lớp rêu mọc lên sau mỗi mùa mưa đến

khép lại những cánh cửa bình yên và mở ra những cánh cửa mỏi mệt

chúng ta giờ nhìn thấy nhau trong len lén nghi ngờ

*

Chúng ta giờ nhìn thấy nhau qua khoảng trống của đôi đũa trong giờ cơm khuya

nhìn thấy nhau khi một người đã ngủ và một người nằm thức

nhìn thấy nhau khi rón rén kéo gần hơn tấm chăn để tìm hơi ấm

nhìn thấy nhau khi tấm hình cưới vô tình lấm bụi bẩn

mà không dám lau đi gương mặt mình...

*

Chúng ta vẫn đứng yên ở đấy trong ký ức ngôi nhà lần đầu tiên

sao lời hứa chẳng còn ai đến chứng kiến

sao để cho niềm tin hóa kiếp thành ra một sự nuối tiếc

sao lại nỡ rụt bàn tay này về lúc bàn tay kia cần được biết

hạnh phúc có còn ở nơi đây?

*

Ở trên thiên đường nào cũng có những đám mây

chỉ đơn giản vì những thiên thần cũng cần bước chân vào bóng mát

họ cũng có nỗi đau vì trao đi quá nhiều hạnh phúc

và những niềm cô đơn đã tạc riêng cho họ một đôi cánh

để suốt đời chỉ có thể khóc trong một cuộc đời bày sẵn những lấp lánh

mà ai biết được đâu?

*

Mà ai biết chúng ta có còn ràng buộc được gì trong đời nhau

mỗi người tự trách mình đang lừa dối

mỗi người tự lấy cắp trong tim mình một lần đau nhói

để yêu thương cũng đến lúc buông tay vuột khỏi

những điều giản dị ngày xưa...

*

Trong một cuộc đời bình thường

sao chúng ta chỉ bằng lòng trả giá cho những điều không thuộc về ước mơ?


5g40 pm- 12/6/2009

Người này và người đó (version 3).

Khi ta không chọn người này và cũng không chọn luôn người đó

ta chọn người kia- người mà chưa bao giờ hiểu rõ

về cuộc đời ta...

*

Ta chọn một người không liên quan gì đến những đau đớn đã đi qua

ta chọn một người tin vào tình yêu của ta là duy nhất

ta chọn một người mà mỗi tiếng cười khi gặp ta đều thật sự hạnh phúc

ta chọn một người biết nhắc nhở ta luôn nhìn về phía trước

dù bão giông vẫn là người bạn đồng hành...

*

Khi lòng người đổi thay mới hiểu hết giá trị của mong manh

ta thật sự sợ hãi nếu phải nghe những câu nói:

- tại sao ngày đó chúng ta lại đến với nhau được nhỉ?

- tại sao ngày đó chúng ta không dừng lại dù chỉ một giây phút để tự hỏi?

- tại sao ngày đó chúng ta không ngăn lại yêu thương kia khi biết mình đang tập nói dối?

- tại sao ngày đó chúng ta cứ nghĩ tình yêu có thể làm thế giới thay đổi?

mà không hề biết rằng đó chỉ là những ngây ngô...

*

Ta chấp nhận trả giá nhưng làm ơn đừng bắt những người khác trả giá dùm ta

ta không chọn người này nên hãy để người này đừng ray rứt

đừng sống trong chịu đựng để bàn tay chết lạnh đi từng ngón

đừng thanh minh với cuộc đời rằng tình yêu đó bao dung là cần thiết

đừng mỉm cười khi lòng không muốn mỉm cười chút nào hết

có được không?

*

Một lần thôi ta nên (dối lòng) phủ định tất cả những ước mong

để người đó biết đợi chờ là vô nghĩa

để người đó tự học cách đứng lên dù trái tim đã tan vỡ

để biết nhận ra ta không phải là người duy nhất tốt với người đó

để thoa son mà bàn tay đừng run lên trong lặng lẽ

những nghiệt ngã của khóc thầm!

*

Ta chọn người kia là ta trân trọng một đời sống bình thường

sẻ chia những bình yên đầy háo hức

nếu lỡ có làm đau nhau thì biết cách tha thứ được

không cho phép ai chạm vào những tổn thương đã cạn khô nước mắt

cần phải khóc cho điều gì nữa đây?

*

Những lựa chọn trong cuộc đời luôn nghiêng về hướng đắng cay

ta đủ hiểu biết nhưng chẳng bao giờ chấp nhận

sao không uống cạn một ly nước rồi nhìn vào đáy ly để tìm một giọt nước

có thật sự dễ dàng không?

*

Có thật sự tìm thấy được giọt nước hay chỉ là hình dáng của giọt nước mắt ta vay từ yêu thương?


6g45p PM 2/6/2009

Tự thú

Ta đâu có đề phòng từ phía những người yêu
Cây đổ về nơi không có vết rìu
Ôi hoa tặng, chiều nay ai dẫm nát
Mưa dập vỡ trên đường em trở gót

Người yêu thơ chết vì những đòn văn
Người say biển bị dập vùi trong sóng
Người khao khát ngã vì roi mơ mộng
Ta yêu mình tan nát bởi mình ơi.



1987

Không phải ai cũng gỡ được những thắt buộc


Còn gì hay không còn gì

Hay tất thảy giống nhau trong thế giới câm lặng

Nơi con người lang thang cùng mây xám quấn ngang thân

Chỉ những dằn vặt mỗi đêm

Càng tỏ bày càng bế tắc

Như thể đã bơi trong những biển khác nhau

Chết từng ngón tay từng sợi tóc từng tế bào

Loay hoay mãi trong nhỏ hẹp mình

Như thể không còn đôi mắt sáng

Chưa bao giờ khao khát thế những cánh đồng

Con đường chảy trôi ngọn gió

Tiếng reo của người không quen

Ở lại đi!

Ở lại đi!

Nơi này còn một câu chuyện vui chưa hết
tiếng cười chưa dứt
đêm chưa về sáng...

Nơi này còn cần một người để lau nước mắt
cần một tiếng thở dài đồng cảm
cần một cái lay vai thức tỉnh...

Nơi này còn những ngày thật ngắn
còn những đêm thật dài
còn những bình minh một người chưa thức giấc
những hoàng hôn một người đã chợp mắt...

Nơi này còn cần một giọng nói tha thiết
còn cần một tấm lòng thành thật
còn cần những ước mơ viển vông...

Nơi này còn một giấc ngủ bình yên
còn một cơn gió về thật nhẹ
còn một ánh trăng qua cửa...

Ở lại đi.
nơi này còn cần tất cả!

Nếu không muốn đi hết con đường...

Nếu không muốn đi hết con đường...


Thì nên dừng lại trước lúc kịp hoàng hôn

không ai bắt ta phải sống cuộc đời cho người khác

muôn triệu tình yêu có muôn triệu lần đích đến

làm ơn đi mà!...

*

Khi ta khóc không cần ai lau nước mắt cho ta?

khi ta cười không cần ai chia sẻ?

cần một quãng đời tự do hơn là cần một hơi ấm mặc cả

hãy thử cắn chặt môi...

*

Giữa mùa đông đôi khi một cơn bão tuyết còn quí hơn một đốm lửa trong tim người

Giữa nỗi đau biết đâu lại tìm ra một sự bình yên khác

Giữa đêm đen cũng phải đến lúc tự ta làm ra ánh sáng

Giữa những ngày qua phố đôi khi cần một lần lạc bước

đi khỏi cuộc đời của mình...

*

Nếu không muốn đi hết con đường...

thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin

đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác

(khi hạnh phúc của ta chỉ là bề ngoài của những giọt nước mắt cay đắng

như một hạt mưa giữa trời nắng gắt...)

làm ơn đi mà!...

*

Làm ơn đi...

vẫn luôn có một người giang tay ôm chiếc bóng của ta

chờ tìm thấy một người trong đời thật

vẫn luôn có một người đau khi thấy ta hạnh phúc

mà vẫn tự đấm vào ngực mình khi biết ta đơn độc

nghiệt ngã đến tận cùng...

*

Không ai muốn mình sống mà chỉ được đứng bên cạnh đời người mình yêu thương

cũng chẳng ai muốn đày đọa mình trong mất mát

nhưng tình yêu nào cũng có cái giá xứng đáng...

sao không thử một lần đặt cược với trái tim?

*

Làm ơn đi mà...

vẫn luôn có một người chờ ta cùng thắp sáng trời đêm!

Khóc đi

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
không bờ vai, không ủi an, không siết chặt tay nồng ấm
hãy khóc như cả thế gian này có riêng mình phải sống
khóc đi...

***

Chỉ một lần thôi dù uất hận có (hay không) tan đi
như một lần làm đứa bé lạc mẹ
chỉ một lần thôi dù có kiệt sức quị ngã
như một lần rơi khỏi vách núi cao...

***

Cứ mặc kệ những kẻ đã làm ta khổ đau
và cũng mặc kệ luôn những người muốn đời ta hạnh phúc
khóc như bao năm qua ta chỉ biết nuốt nước mắt
khóc đi...

***

Để biết cảm ơn số phận đã mang ta đến với cuộc đời này
dù một lời cảm ơn kèm ngàn lời oán trách
khi tình yêu dạy cho ta biết thiên đường
rồi chỉ ra lối thoát là địa ngục
biết phải làm sao đây?

***

Quên một lần ta biết đứng trên đôi chân này
hãy nằm xuống khóc cho gần mặt đất
hay thử leo lên núi cao cận kề những vì sao sáng
ngửa mặt khóc cho gần bầu trời

***

Đừng lau nước mắt và đừng thở ra niềm vui
gom hết lại những quãng đời tăm tối
cả những nhớ thương lẫn đau nhói
những giận dỗi hoài nghi...

***

Chỉ một lần thôi ta muốn người khóc đi
khóc đi...

Ngoài giông bão

Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài giông bão

rồi chết đi trong cuộc mưu sinh cơm áo

mà nào có hay...




Những ngày tuyệt vọng

đến nỗi đau cũng để lại dấu vân tay

khi chúng ta chạm vào nhau và thế gian ngoảnh mặt

tại sao không thể đánh đổi cả cuộc đời để yêu một người được

tại sao không?




Nói điều gì đó đi...

khi lát nữa chúng ta bước ra ngoài bão giông

rồi lạc lối ngay trong thiên đường đã tạo dựng

mà nào đâu biết...




Những ngày hạnh phúc

đến niềm vui cũng dặn ta phải cảm ơn mỗi sớm mai

còn thức dậy và thấy đời mưa nắng

tại sao không thể yêu một người trong tim đến bất diệt

tại sao không?




Chúng ta đã gặp nhau một lần, cùng đi một quãng đường, và yêu nhau đến chừng ấy tháng năm

bấy nhiêu đó đã đủ?

( nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng khiến cuộc đời ta hóa thành tượng đá mất ngủ

chỉ một lần yêu!)




Ngoài giông bão

mọi người có thể đi mà không cần thiết nhìn lại phía sau

bởi ai cũng cần phải sống

nhưng ta không thể nào không ngoảnh mặt

không thể bước đi khi trái tim đã sống bằng nhịp đập trong lồng ngực của một người khác

không thể bước đi khi biết người kia phải đi con đường khác

không thể bước đi khi ý nghĩa cuộc đời ta đã đánh mất

không thể bước đi khi biết rằng ta sống mà hạnh phúc không hơn là được cùng nhau chết

tại sao không thể nắm tay nhau đi trọn một con đường?



Nói điều gì đó đi...

Khi lát nữa ta sẽ thở hơi thở cuối cùng...



Ngoài giông bão

Liệu có bầu trời nào còn dành cho chúng ta không?

ĐÁM CƯỚI

Làm sao biết trong lòng người hạnh phúc
Khi cái nắm tay quan trọng nhất đời người có khi đã không được nắm thật chặt?
*
Không có tiếng pháo nào thay thế được nhịp tim
dẫu là rộn ràng hay ngừng lại trong khoảnh khắc
Một câu nói mang lại niềm vui cho người này
nhưng lại khiến một con người khác chết lặng
- Đồng ý hay không trao số mệnh cho một ngón tay?
Người đã đứng đó và đưa ra quyết định chỉ trong một phần ngàn giây
Để từ đây cuộc đời mình phải sống khác
Để từ đây mình không được quyền khổ đau dù chỉ trong ánh mắt
Để từ đây chỉ được phép yêu thương một con người duy nhất
Mặc trong lòng có muốn hay không?
Người có niềm tin vào cái nắm tay sẽ xóa hết bão giông
xem như mình được sinh ra lần nữa
học lại từng nụ cười yêu thương, từng cái ôm chia sẻ...
và tự hứa mình đã không còn mắc nợ
ngoài một người đứng trước mặt hôm nay?...
Ký ức của một con người có thể đã như một đám mây
Sẽ lãng quên như chưa hề gặp mặt
Sẽ vô tâm như khi gặp một người lạ không cần thiết
Sẽ hỏi chúng ta quen nhau à sao mình không được biết
Sẽ bật cười khi ai đó nhắc về một quãng đời đã chết
Nhớ để làm gì?
Mỗi bước chân lại mang người đi xa khỏi những gì cho là đắng cay
nhưng gần lại những gì mình mong ước
ít nhất trong giây phút này người nắm được bàn tay của một người khác
và gọi tên nó bằng định mệnh
với quãng đời sau cuối ngoài kia...
Không cần biết một ai đó câm lặng trong sương sớm hay trời khuya
Không cần biết một trái tim cũng biết đổ bóng nắng
Không cần biết một bàn tay đã cô đơn vĩnh viễn
Không cần biết những thanh âm cuối cùng của đời sống vừa vẫy tay tạm biệt
Trên đôi tai, trong ánh mắt... một con người!
Người nắm chặt bàn tay và không hề muốn đánh rơi
thứ cảm giác đã một lần khiến người tuyệt vọng
Đối diện với con người mình phải yêu thương mà sao ứa nước mắt
khi nghĩ về một bàn tay ở đâu đó lẻ loi...
Cái nắm tay quan trọng nhất trong cuộc đời
Có khi nào đã không được nắm thật chặt?
(SG 7/2008)